Cuồng long vượt ngục - Chương 515 Con rồng mà anh chém đâu
Chương 515: Con rồng mà anh chém đâu
“Nếu số mạng có thì tất sẽ có, nếu số mạng không có thì không thể cưỡng cầu!”
Sau khi nghe được lời phàn nàn của cháu trai, Thiên Cơ Tử ngược lại rất cởi mở.
Mọi người trò chuyện một lúc rồi mỗi người đi một ngả – ông cháu Thiên Cơ Tử tiếp tục trốn nợ; Tần Tịch Dao theo Tàng Kiếm thượng nhân chu du khắp thế giới tu hành.
Còn Lục cảnh Sinh lái xe đưa Diệp Lâm trở về phủ Trường An.
Mọi người thấy Diệp Lâm chiến thắng trở về, liền mở tiệc chiêu đãi khách khứa khắp nơi để chúc mừng Diệp Lâm.
Trong bữa tiệc, Diệp Lâm công khai tuyên bố đã diệt trừ được rồng.
Có thề dán thông báo để dân chúng không phải lo lắng về việc đó nữa.
Mọi người nghe xong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đương nhiên rất cảm kích Diệp Lâm.
Chỉ có Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thấm Thường Thanh khi nhìn thấy Diệp Lâm bình an trở về thì không khỏi có chút thất vọng.
Vốn nghĩ rằng Diệp Lâm dù không chết trong
bụng rồng, thì mất tay mất chân trở về cũng được.
Thẩm Thường Thanh âm thầm lắc đầu, trong lòng thở dài: Ác long này đúng là vô dụng! Bị chém cũng đáng đời!
Lúc này, Thống đốc phủ Trường An vội vàng hỏi: “Vậy con rồng bị chém đâu? Tôi định treo đầu ròng ngoài cổng thành cho dân chúng xem!”
Đối với ông ta mà nói, đây là một chiến còng to lớn.
“Xác rồng đã bị một quái vật khác ăn thịt rồi.” Diệp Lâm thành thật nói.
“Cái gì, còn có quái vật khác!?” Nghe vậy, mọi người càng thêm hoảng sợ, có cảm giác đè xuống rồi lại dâng lên.
“Vậy Diệp Chiến Thần, cũng giết hết những quái vật khác rồi chứ?” Thấm Thường Thanh lại hỏi.
“Quái vật đó thì không cần lo lắng.” Diệp Lâm giải thích đơn giản, “Nó là linh thú hộ sơn của Hoa Sơn, sẽ không ra ngoài để hại người đâu.”
Tất cả mọi người nghe được những lời này, đều rất nghi hoặc và lo sợ, cảm thấy lời nói của Diệp Lâm có chút khó tin.
Cái gì mà linh thú hộ sơn của Hoa Sơn, những người dân địa phương Ung Châu bọn họ
sao lại chưa bao giờ nghe nói đến?
Sao lại trùng hợp như thế, một người nơi khác đến lại nhìn thấy!?
Đột nhiên, không khí tại hiện trường trở nên có chút quái dị và yên tĩnh.
“Sao thế!?” Lúc này Lục cảnh Sinh không kìm được liền lên tiếng nói: “Các người còn nghi ngờ Diệp Chiến Thần lừa các người sao!?”
“Không dám, không dám…” Thống đốc phủ Trường An vội vàng nói, chỉ là sống thì phải nhìn thấy rồng, chết phải thấy xác.
Nhưng bây giờ chỉ có một câu chém rồi, thân thế còn bị một con quái vật khác ăn rồi?
Đây là Diệp Lâm, dám nói như vậy, mọi người không ai dám phản bác gì trước mặt.
Nếu là người khác thì đã bị nghi ngờ từ lâu rồi, có phải là báo láo quân tình, tham công mạo lĩnh rồi không.
“Cái đó… Chiến Thần đại nhân…” Lúc này, người nhà họ Tần không kìm được mà hỏi: “Không biết con gái nhà tôi hiện giờ đang ở đâu? Tại sao vẫn không thấy nó quay lại?”
Dù sao, lúc đi có ba người, khi trở về chỉ còn lại hai người?
Người khác không dám hỏi trước mặt, nhưng Tần Tịch Dao dù sao cũng là người nhà họ
Tần, không thể không quan tâm.
“ô, cô ấy đã bái một trưởng lão Hoa Sơn làm sư phụ, theo vị cao nhân kia chu du khắp thế giới rồi.” Diệp Lâm lại nói.
“Cái này…” Người nhà họ Tần nghe được lời này, đều không nói nên lời, càng không thể tin được.
Lúc đi thì là hướng đạo, lúc về thì không thấy bóng dáng đâu, còn được thông báo là bái cao nhân làm sư phụ, đi chu du thế giới rồi?
Câu này dù nghe thế nào cũng vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Thậm chí có lúc, người nhà họ Tần còn nghi ngờ có phải Tần Tịch Dao đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì không? Chỉ là Diệp Chiến thần, vì trốn tránh liên quan và trách nhiệm nên cố ý không nói, kiếm cớ chiếu lệ mọi người cho xong việc?
Dù sao thì đây cũng là đi giết một con rồng nên khó tránh xảy ra điều gì bất ngờ.
Chỉ là sự nghi ngờ này, nhà họ Tần cũng không dám nói ra, có chút tức giận nhưng lại không dám nói ra.
“Sao thế!?”
Lúc này Diệp Lâm nhấp một ngụm rượu, cũng nhìn ra bầu không khí có gì đó không đúng, nhàn nhạt nói: “Các người đều đang nghi ngờ tôi
sao?”
“Các người cho rằng tôi không chém được rồng, ngược lại còn hại chết Tần Tịch Dao rồi phải không!?”
Diệp Lâm nói xong, mọi người liền cười rộ lên, vội vàng chối không phải.
“Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Dao Dao đế xác nhận!”
Lúc này, người bạn thân Đường Y Y đã gọi điện cho Tần Tịch Dao trước mặt mọi người.
Kết quả là gọi ba lần liên tiếp nhưng không ai trả lời.
Lúc này, bầu không khí tại hiện trường càng trở nên gượng gạo hơn.
Còn sắc mặt mọi người trong nhà Tần cũng trở nên bất an và lo lắng.
“Các người đừng có nghĩ linh tinh!” Lục cảnh Sinh lớn tiếng nói: “Chắc chắn là do bên ngoài không có tín hiệu. Dù sao cô Tần là đi tu hành, không phải đi du lịch! chờ ốn định chỗ ở sẽ liên lạc với các người báo bình an!”
Mặc dù nói như vậy nhưng điều này làm sao khiến nhà họ Tần yên tâm được.
“Hừ!” Lúc này, Đường Y Y không khỏi cười lạnh, “Diệp Côn Luân, không ngờ anh lại là kẻ đạo đức giả như vậy.”
“Nhiệm vụ thất bại thì cũng thôi, thậm chí là không bảo vệ được Dao Dao, nếu là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không trách anh!”
“Nhưng anh không nên nhiều lần bịa đặt lừa gạt chúng tôi như vậy! Anh coi bao nhiêu người chúng tôi đều là trẻ con lên ba hay sao? Anh nói cái gì chúng tôi cũng đều tin sao!”
“Cho dù anh là chiến Thần cũng không thế nói năng linh tinh như vậy được!”
Đường Y Y tin rằng người bạn thân nhất của cô là Tần Tịch Dao đã gặp hoạ rồi.
Nhưng bây giờ, không có bạn thân làm chỗ dựa, Đường Y Y muốn làm bẽ mặt Diệp Côn Luân, tốt nhất nhân cơ hội này ép anh ta ra khỏi Ung Châu, như vậy bản thân mới có thể an toàn tuyệt đối.
Lời nói của Đường Y Y cũng nói ra suy nghĩ của hầu hết mọi người có mặt.
Tất cả mọi người đều không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Lâm, dù sao cũng có chút vô lý.
“Ha ha…” Đối mặt với lời buộc tội của Đường Y Y, Diệp Lâm cười nhạt, “Các người cho rằng tôi sẽ vì chuyện nhỏ nhặt này mà lừa người khác sao? Vậy thì các người quá coi thường tôi rồi!”
“Vậy thì cho chúng tôi xem bằng chứng đi!”
Đường Y Y không buông tha, nói: “Con rồng mà anh giết đâu? Cho dù lấy ra một mảnh vảy rồng cũng được! Đừng có nói con rồng đã bị ăn thịt rồi, ngay cả một vảy rồng cũng không còn sót lại?”
Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: “Tuy rằng tôi không buồn chán đến mức đi nhặt vảy rồng, nhưng tôi lại thu được linh hồn rồng rồi.”
Cái gì! ?
Linh hồn rồng! ?
Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lần nữa im lặng.
Đường Y Y thậm chí còn cười lớn: “Đúng là càng nói càng vô lý!”
“Vậy anh lấy ra cho chúng ta xem đi – ồ, anh sẽ không lại kiếm cớ nói rằng đó là linh hồn, mắt thường chúng tôi không nhìn thấy được đấy chứ?”
Đường Y Y làm ra vẻ tôi đã nói thay anh rồi, khiến anh không thể nói được gì nữa.
Diệp Lâm nhìn cô ta, điềm nhiên nói: “Cô chắc chắn muốn xem?”
“Đương nhiên!” Đường Y Y ngẩng đầu lên, “Chỉ sợ anh không lấy ra được thôi!”
Sau đó, Diệp Lâm lấy chiếc sừng ra.
Đường Y Y nhìn thấy, không kiềm chế được,
muốn cười nhạo vài câu.
Nhưng những lời giễu cợt chưa kịp thốt ra.
Chỉ thấy một luồng khí lạnh đột ngột thoát ra từ chiếc sừng.
“Âm Long, ra đi!”
Diệp Lâm còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng rồng gầm như sấm.
Mặt đối mặt, Đường Y Y nhìn thấy một đầu rồng to lớn và hung dữ hiện ra từ chiếc sừng.
Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời đối mặt với mình lao tới.
“Ah-ỊỊỊ”
Trong đời Đường Y Y chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật đáng sợ như vậy, cô ta sợ hãi và hét lên thảm thiết.
Miệng há to, mắt lồi ra, giống như người yêu rồng nhưng khi nhìn thấy rồng thật liền bị doạ cho sợ hãi đến mức nqất xỉu và bất tỉnh tại chỗ.