NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cuồng long vượt ngục - Chương 516 Thu hồi đi

  1. Home
  2. Cuồng long vượt ngục
  3. Chương 516 Thu hồi đi
Prev
Next

Chương 516: Thu hồi đi
Ngay lập tức.
Âm Long đã hoàn toàn hiện hình, uốn lượn trong đại sảnh.
Đại sảnh rộng rãi ban đầu trở nên chật chội khi con rồng chen vào.
Tiếng rồng gầm không ngừng khiến người ta choáng váng, ngay cả đại sảnh cũng khẽ rung chuyển.
Khi nhìn thấy Âm Long xuất hiện, những người đứng bên dưới đều chết lặng, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là một giấc mơ hay không.
“Mẹ ơi! Đây chính là… Rồng trong truyền thuyết sao?”
“Không được rồi, tim tôi không chịu nổi nữa rồi, lấy cho tôi mấy viên thuốc trợ tim nhanh đi!”
“Diệp chiến thần, thu hồi phép thuật đi! Chúng tôi tin rồi, chúng tôi tin rồi mà!”
Mỗi lần Âm Long vặn người, thay đối tư thế, những người bên dưới đều giống như những con ruồi không đầu, chạy tán loạn khắp nơi.
Như thế họ sợ con rồng khổng lồ này sẽ vô tình nghiền nát họ vậy.
Mọi người vừa chạy xung quanh để tìm chỗ
ấn nấp, vừa vô cùng sợ hãi.
Suy cho cùng, những người có mặt ở đây phần lớn đều chỉ là người bình thường, chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.
Ngay cả Thẩm Thường Thanh, thứ trưởng Bộ Quốc phòng, lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, chen trong đám người, né tránh khắp nơi.
Chỉ có Lục Cảnh Sinh là giống như đang xem kịch hay, thấy mọi người hành động như vậy, bèn cười nói: “Ai bảo các người nghi ngờ chiến thần, bây giờ đã biết sợ chưa?”
“Biết rồi… Biết rồi… Mau thu hồi con rồng khổng lồ này đi…” Mọi người liên tục cầu xin.
Thấy vậy, Diệp Lâm lại cầm chiếc kèn ra: “Trở về!”
Tuy nhiên, sau khi liên tục gọi ba lần, Âm Long vẫn trốn ở bên ngoài, không muốn đi vào.
Trong tiếng rồng gầm vang lên còn có chút bất bình và tức giận.
“Ha ha, nhanh trở về đi, chị thương!” Lúc này, tiếng cười quái dị của chim La Sát lại vang lên.
Điều này càng kích thích Âm Long hơn, nó gầm lên hết lần này đến lần khác, như đang kêu lên: “Đánh chứ thương gì!”
Hóa ra trên đường đi, Âm Long đã bị chim La Sát bắt nạt một cách thảm hại, cảm giác giống
như một con hổ lạc xuống đồng bằng bị một con chó bắt nạt vậy.
Nếu là Âm Long tái sinh, nó đương nhiên sẽ không sợ chim La Sát.
Nhưng vào lúc này, Âm Long vừa bị giết chết, chỉ còn lại linh hồn thế, phần lớn sức lực đã bốc hơi.
Sống dưới sự che chở của người khác, phải đổi mặt với một con chim La Sát sống bằng năng lượng xác chết, hơn nữa lại vừa mới phát triển sức mạnh sau khi nuốt chửng mười nghìn tông sư.
Một núi không thể có hai hổ, huống chi là tình cảnh một rồng một chim trong một cái kèn nhỏ, đương nhiên càng khốc liệt hơn.
Tuy nhiên, long hồn vẫn bị chim La Sát khắc chế, dù thế nào đi nữa cũng không thế đánh bại đối thủ.
Bây giờ đã trốn được, có thế nào nó cũng không muốn quay lại nữa.
Tuy nhiên, Diệp Lâm vẫn không buông tha, anh cưỡng ép đưa long hồn vào trong kèn và phong ấn lại lần nữa.
Lý do anh cố tình đế mặc chim La Sát là để trấn áp oán khí của Âm Long và chuấn bị cho sự hợp nhất giữa rồng và rắn trong tương lai.
Sau khi Diệp Lâm thu lại long hồn.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, không cần biết phép tắc gì nữa, hầu hết đều ngồi bệt xuống đất, vẫn sợ hãi thở hổn hển.
Lúc này, không ai dám nghi ngờ Diệp Lâm đã hoàn toàn không chế được vấn đề rồng hay chưa nữa.
Tất cả đều không ngớt lời khen ngợi Diệp Lâm.
Chỉ có nhà họ Tần là vẫn còn nghi ngờ, không biết cáu chuyện của Tần Tịch Dao là thật hay giả.
Ngay sau đó, rừ rừ rừ!
Điện thoại di động của Đường Y Y đột nhiên reo lên.
Một người bèn cạnh nhặt lên nhìn, kêu lên: “Là cô Tân gọi đến.”
Vừa kết nối, giọng nói quen thuộc của Tần Tịch Dao lập tức vang lên: “Y Y, vừa rồi cậu gọi cho tớ phải không? Haiz… Sóng ở đây không tốt lắm…”
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Tần lập tức nghe máy, hào hứng nói chuyện với Tân Tịch Dao.
Vừa rồi họ còn đang lo lắng cho sự an toàn
của Tần Tịch Dao, nhưng Tần Tịch Dao lại bất ngờ gọi điện tới.
Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột, tựa như một giấc mơ.
“Haha, tôi đã bảo mà.” Lục cảnh Sinh nói: “Là do tín hiệu bên kia không tốt mà các người vẫn không tin.”
Sau khỉ trò chuyện và nghe Tần Tịch Dao tự mình kể lại, nhà họ Tần mọi người mới hoàn toàn yên tâm.
Thì ra lời Diệp Lâm vừa rồi là sự thật.
Tần Tịch Dao thật sự đã bái sư học đạo, theo sư phụ đi chu du khắp nơi để tu luyện.
“Vừa rồi, tôi theo sư phụ đến núi Thái Bạch, trên núi không có tín hiệu, bây giờ xuống núi mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.”
“Bây giờ tôi sẽ theo sư phụ đi về phía nam, tới núi Long Hố. Sư phụ nói muổn tới đó thăm mấy người bạn cũ.”
“Tín hiệu ở đây lại không tốt, điện thoại cũng sắp hết pin rồi, cúp máy đây.”
“À, đúng rồi, Y Y ở đâu? Hãy nói với cô ấy giúp tôi là tôi phải đi vội nên không có thời gian đế chào tạm biệt cô ấy…”
Thế rồi, cùng với một âm thanh tút tút vang lên, tín hiệu liên chập chờn rồi tắt hẳn.
Mọi người trong nhà họ Tần vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, đồng thời cảm ơn tổ tiên phù hộ.
Hiện giờ, Tân Tịch Dao đã có được một người thầy tuyệt vời, nhà họ Tần không chỉ có cổ võ, còn có cao thủ Hoa Sơn làm hậu thuẫn, cộng thêm cả quan hệ với Diệp chiến thần, tương đương với việc ba chỗ dựa lớn.
Tương lai, Tần Tịch Dao cũng có thế một mình đứng vững, vậy là họ sẽ có bốn người chống lưng.
Nghĩthôi đã hưng phấn rồi, trăm năm tới nhà họ Tân sẽ thống trị Ung Châu, không ai có thể vượt qua bọn họ.
Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng đồng loạt chúc mừng nhà họ Tần.
“Diệp chiến thần, vừa rồi thật xin lỗi, chúng tôi đã trách lầm cậu, đại ân đại đức của cậu, không biết lấy gì báo đáp.”
“Kể từ bây giờ, nếu Diệp chiến có gì cần, dù có phải vào núi đao biển lửa, nhà họ Tần chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.”
Mọi người trong nhà họ Tần đồng loạt xin lỗi Diệp Lâm, đồng thời định trả lại điện thoại di động cho Đường Y Y.
Lúc này, họ mới phát hiện ra, Đường Y Y đã ngất đi vì sợ hãi, dù có kêu lên thế nào cũng
không có phản ứng.
“Xong rồi, cô Đường không còn thở nữa!”
“Aiza, vừa rồi chắc chắc đã quá sợ hãi rồi!”
Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Không ai ngờ rằng Đường Y Y, người đầu tiên đổi mặt với long hồn lại ngất ngay tại chỗ.
“Có bác sĩ không… Mau tới cứu người đi…” nhà họ Đường cầu cứu.
Diệp Lâm liếc nhìn Đường Y Y đang yên lặng nằm trên mặt đất, sau đó quay mặt đi.
Trừ khi anh ra tay, nếu không thì thần tiên cũng khó cứu.
Nhưng anh đâu có rảnh.
Cứu cô ta?
Diệp Lâm quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Vừa rồi Đường Y Y nhất quyết muốn nhìn thấy long hồn, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu.
Như người ta vẫn nói, người khôn ranh quá thì sẽ phản tác dụng.
Một Đường Y Y luôn tự cho mình là thông minh và một Tần Dịch Dao luôn đứng về phía Diệp Lâm, ban đầu là bạn thân, nhưng giờ họ đã đi những con đường hoàn toàn trái ngược nhau.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 516 Thu hồi đi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com