Cuồng long vượt ngục - Chương 517 Kết thúc chuyến đi Ung Châu
Chương 517: Kết thúc chuyến đi Ung Châu
Sau khi bữa tiệc giải tán.
Thứ trưởng Bộ Quốc phòng Thấm Thường Thanh mời Diệp Lâm ngày mai đi theo ông ta trở về kinh đô, tiếp tục nhiệm vụ.
“Diệp chiến thần, cuối tháng là đại hội quân sự thường niên. Khi đó, tất cả quân khu và chiến thần sẽ tập trung về Yến Kinh, khen thưởng dựa theo thành tích trong năm.”
“Đồng thời sẽ xét hạng toàn diện từng chiến khu.”
“Những năm trước, do Ung Châu không có chiến thần nên tống thành tích luôn đứng ở cuối bảng, năm nay có cậu ở đây rồi, có thế cố gắng leo lên trên bảng xếp hạng!”
“Lúc đó, Bộ Quốc phòng chúng tôi sẽ sẽ truyền bá tin tức về việc bổ nhiệm cậu làm chiến thần Ung Châu. Nhân tiện, cậu cũng có thế làm quen và giao lưu với các chiến thần của các chiến khu khác.”
“vẫn còn hơn nửa tháng nữa, cậu cứ quay lại với tôi trước, vần còn một số thủ tục cần thiết yêu cầu sự có mặt trực tiếp của cậu…”
Tóm lại, mục đích thực sự của việc Thẩm Thường Thanh mời Diệp Lâm trở về thủ đô là để
tạm thời tách anh ra khỏi quân đội Ung Châu, tránh việc bám rễ ở đây và gây khó khăn cho việc loại bỏ anh sau này.
Dù sao, việc Diệp Lâm có thế trở thành chiến thần ở Ung châu hay không cũng không phải chuyện một thứ trưởng như ông ta có thế quyết định, ông ta phải quay lại bàn bạc với mọi người, nếu như Bộ Quốc phòng có sắp xếp khác thì sao?
Vì vậy, trước khi mọi chuyện được giải quyết, tốt nhất quân đội Ung châu vẫn nên duy trì tình hình trước đó.
“Được!” Diệp Lâm lập tức đồng ý.
Dù sao anh cũng không có ý định ở lại đây lâu.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm dặn dò Lục cảnh Sinh vài câu, quân đội Ung châu vẫn sẽ tiếp tục do bát kỵ quản lý như trước.
“Luyện tập cho tốt, đợi tôi quay lại!”
Lục Cảnh Sinh nhận lệnh rời đi.
Sau đó, Diệp Lâm lên chuyên cơ của Thẩm Thường Thanh và cả hai cùng nhau trở về Yến Kinh.
Đến đây, chuyến đi đến Ung Châu và cuộc chiến giành vị trí chiến thần tạm thời đã kết thúc.
Trận chiến của Diệp Lâm ở Ung châu, vụ thảm sát mười nghìn cao thủ của Thanh Môn, sự
thất bại của đệ tử cao cấp Hoa Sơn, người được Bộ chiến tranh bí mật nâng đỡ, cũng như chuyện Diệp Lâm một bước nhảy lên vị trí chiến thần, ra lệnh cho ba mươi vạn quân đội Ung Châu là điều
mà lẽ ra thế giới phải biết đến.
Tuy nhiên, Bộ Quốc phòng đã giữ bí mật chuyện này, áp chế các tin tức và báo cáo liên quan, khiến thế giới bên ngoài biết rất ít về những chuyện này.
Suy cho cùng, khi nào vẫn còn những nghi ngờ về ứng cử viên cho chức chiến thần thì họ sẽ chưa công bố.
Nhưng ngay cả như vậy, những người hoặc thế lực bị ảnh hưởng bởi điều này đã bắt đầu âm thầm vạch ra kế hoạch ứng phó tiếp theo.
Ví dụ nhưThanh Môn.
Trong trận chiến này, Thanh Môn không chỉ mất đi một ông lớn mà còn mất đi gần một nửa nhân lực, dù sao đó cũng là mười nghìn cao thủ cấp tông sư!
Dù ở bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào thì cũng là một lực lượng không thể coi thường, nhưng cuối cùng toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Mọi người ở Thanh Môn đều vô cùng ngạc nhiên và tức giận, đồng thời cũng vô cùng bất an.
Hai ông lớn còn lại có mật danh là “Quỷ Lũ”
và “Hạn Hán” đã họp khẩn cấp để bàn biện pháp đối phó.
Sau khi tham khảo ý kiến của các quan chức cấp cao từ tất cả các đảng ở Thanh Môn, Thanh Môn sẽ phải đối mặt với hai vấn đề lớn tiếp theo.
Thứ nhất, liệu Diệp Lâm có tiếp tục là kẻ thù của Thanh Môn?
Anh sẽ đích thân dẫn ba mươi vạn quân Ung Châu ra nước ngoài và đè bẹp Thanh Môn của họ như lời anh đã nói không?
Nếu đúng là thế, đối mặt với kẻ thù hùng mạnh như vậy, Thanh Môn đang đối mặt với nguy cơ rất lớn.
Thứ hai, hiện giờ Thanh Môn đã bị tổn thất nặng nề, ngoài việc đổi phó với kẻ thù tiềm tàng là Diệp Lâm, họ còn phải chuẩn bị đối phó với các thế lực ở nước ngoài.
Xét cho cùng, Thanh Môn là một tổ chức lớn ở nước ngoài với tài sản khổng lồ và tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới. Hiện giờ đang có không ít người đang âm thầm chuấn bị ra tay, đục nước béo cò.
Cuối cùng, hai ông lớn đã chủ động gánh vác mọi việc, lần lượt giải quyết hai vấn đề lớn này.
Vấn đề đầu tiên là Diệp Lâm sẽ do “Quỷ Lũ”
giải quyết.
“Tôi sẽ giám sát chặt chẽ mọi hành động của người này. Một khi cậu ta thực sự muốn ra nước ngoài đối phó với chúng ta, tôi sẽ đích thân nghênh chiến, không tiếc bất cứ giá nào, cho dù có phải đồng quy vu tận!”
“Ngoài ra, tôi còn nghe nói, vị trí chiến thần của người này vẫn chưa xác định, Thanh Môn chúng ta cũng có quen rất nhiều quan chức Đại Hạ. Chúng ta có thể lợi dụng mối quan hệ để ngăn cản người này trở thành chiến thần!”
Vấn đề lớn thứ hai là các lực lượng hải ngoại đang rình rập sẽ do “Hạn Hán” giải quyến.
“Thanh Mòn đã đến thời khắc sinh tử quan trọng, có lẽ chúng ta có thể cân nhắc hợp tác sâu rộng với các thế lực hùng mạnh của các quốc gia khác.”
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Nếu chúng ta có chung kẻ thù là tên nhóc họ Diệp đó thì vấn đề sẽ dê giải quyết hơn…”
Lúc này, trong khi Thanh Môn đang tổ chức cuộc họp xuyên đem.
Diệp Lâm cũng đã trở lại Yến Kinh một cách suôn sẻ.
“Diệp chiến thần, tôi phải về Bộ Quốc phòng trước, không thể tiễn cậu được.”
Vừa vào thành phố, Thẩm Thường Thanh và
Diệp Lâm đã tách ra: “Hẹn gặp lại!”
Sau khi tách khỏi Thấm Thường Thanh, Diệp Lâm bèn gọi Hoa Quốc Đống ra đón mình.
Trong lúc kiên nhẫn chờ đợi, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt anh.
Một thân hình mặc quân phục, khuôn mặt lạnh lùng, mái tóc dài tung bay.
Người này không ai khác chính là chỉ huy đội cận vệ Yến Kinh, Kim Lũ Y!
Diệp Lâm giật mình, không ngờ rằng mình sẽ gặp Kim Lũ Y ngay khi quay trở lại.
Hơn nữa, dáng vẻ đằng đằng sát khí của đối phương như thể đang tìm anh để quyết đấu vậy?
“Diệp Côn Luân! chịu chết đi!”
Ngay lập tức, Kim Lũ Y rút kiếm ra và tấn cônq Diêp Lâm.