Cuồng long vượt ngục - Chương 519 Võ trạng nguyên
Chương 519: Võ trạng nguyên
Cùng lúc này.
Chiến thần u Châu, Lý úc Bạch cũng tạm thời ghé về nhà trên đường đi qua Yến Kinh.
Gặp mặt con gái nuôi Kim Lũ Y.
“Cha à, đã chọn được chiến thần Ung Châu chưa?” Kim Lũ Y hưng phấn hỏi: “Sao vẫn chưa thấy tin tức gì cả?”
“ừm, đã chọn được rồi.” Lý úc Bạch gật đầu: “Hình như còn phải trải qua một sô’ thủ tục nên
chưa có chính thức công bố.”
“Là ai vậy ạ?” Kim Lũ Y tiếp tục hỏi, khỏng đợi cha nuôi trả lời, cô lập tức nói ra một cái tên: “Là Diệp Côn Luân sao?”
Lý Úc Bạch nhìn con gái nuôi bằng ánh mắt phức tạp, sau đó gật đầu: “Đúng, chính là cậu ta.”
“Tuyệt vời!” Kim Lũ Y mỉm cười: “Con biết anh ấy chắc chắn sẽ trở thành chiến thần mới mà!”
“Haiz, đáng tiếc gần đây ở Yến Kinh xảy ra nhiều chuyện quá, con không có thời tới chứng kiến khoảng khắc anh ấy trở thành chiến thân!”
“Nhưng cuối tháng này sẽ có đại hội toàn quân, khi đó có thể gặp lại rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Kim Lũ Y,
Lý Úc Bạch không đành lòng nói cho cô biết sự thật rằng Diệp Côn Luân chỉ là một cái tên khác của Diệp Lâm mà thôi.
“À đúng rồi, con đã gặp Diệp Côn Luân bao giờ chưa?” Lý úc Bạch tò mò hỏi.
“Dạ rồi, con đã gặp vài lần rồi.” Kim Lũ Y nói: “Cha đã bảo con đến thăm anh ấy mà. Người đó không dề tiếp xúc lắm, có chút cô độc, nhưng là người ngoài lạnh trong nóng, anh ấy thậm chí còn cứu con một lần nữa.
Nghe vậy, Lý úc Bạch càng cảm thấy kỳ quái, ông ấy vốn tưởng rằng hai người chưa từng gặp mặt.
Nếu đã nhìn thấy Diệp Côn Luân, chẳng lẽ Kim Lũ Y không nhận ra rằng Diệp Côn Luân chính là Diệp Lâm sao?
Đương nhiên, Lý úc Bạch không biết, Diệp Côn Luân còn có một bộ mặt khác.
“Quên đi, tạm thời không nói chuyện này nữa.” Lý úc Bạch chuyển chủ đề, ân cần hỏi: “Tình hình ở đây thế nào rồi? Cha vừa trở về đã nghe nói con bị đình chỉ?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kim Lũ Y nghiêm túc nói: “Trong hai ngày qua, trong thành đã xảy ra rất nhiều vụ án kỳ lạ.”
“Hàng chục người đã bị hút hết tinh huyết và
biến thành xác ướp.”
“Bộ Văn hóa và Ngoại giao nhân cơ hội tố cáo con, nói rằng đó là do sai sót trong công tác của đội cận vệ Yến Kinh/’
“Xác ướp?” Lý úc Bạch nói: “Xem ra có người đang giở trò rồi! Chẳng trách khi đến, cha lại thấy thành phố không còn náo nhiệt náo nhiệt như xưa nữa.”
“Đúng đó ạ.” Kim Lũ Y nói: “Bởi vì sự việc này mà mọi người đang hoảng loạn, nhiều người không dám ra ngoài sau khi trời tối.”
“Cấp trên cổ tình làm khó, chỉ cho con mười hai giờ để giải quyết vụ án. Vì lý do này mà con bị đình chỉ. Vụ án cũng được chuyến đến Bộ Tư pháp, Tòa án Nhân dân tối cao và Khâm Thiên Giám hợp tác điều tra.”
“Các thuật sĩ chiêm tinh của Khâm Thiên Giám cũng muốn hợp tác điều tra ư?” Lý úc Bạch có hơi giật mình, trầm ngâm nói: “Xem ra vụ án này không đơn giản.”
“Con đã có manh mối rồi!” Kim Lũ Y kiên định nói: “Đáng tiếc thời gian cho con quá gấp, nếu có thêm một ngày nữa, con chắc chắn sẽ có thế phá án!”
“Nhưng không sao cả, mặc dù con bị đình chỉ, nhưng đội cận vệ Yến Kinh vẫn nghe theo lệnh của con, có thể ám thầm điều tra!”
Lý Úc Bạch tò mò hỏi: “Đã điều tra đến bước nào rồi? Có những manh mối gì?”
“Con đã lần theo dấu vết của phủ quốc sư!” Kim Lũ Y nói: “Các manh mối đã bị gián đoạn khi họ đến đó.”
“Quốc sư?” Lý Úc Bạch nghe được lời này, sửng sốt: “Vụ án này có liên quan đến quốc sư sao? Quổc sư không giống loại người hiểm ác như vậy.”
Quổc sư tiền nhiệm trong ấn tượng của Lý Úc Bạch quả thực là một người tài giỏi, từ khi được phong làm quốc sư, ông ấy luôn cầu phúc cho Đại Hạ, mang lại mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Thật khó tin khi nói một người chính trực như vậy lại có liên quan đến vụ án xác ướp kỳ lạ kia.
“Có cần cha phái người hỗ trợ con điều tra không?” Lý úc Bạch có chút bất an.
“Không cần đâu ạ.” Kim Lũ Y nói: “Chỉ cần đội cận vệ Yến Kinh là đủ rồi.”
Lý Úc Bạch dặn đi dặn lại: “Nếu vụ án này có thế liên quan đến quốc sư, chắc hẳn không hề đơn giản, con nhất định phải cấn thận hơn, đừng đế bị mắc kẹt trong đó, rơi vào nguy hiểm.”
“Vâng, thưa cha, con sẽ chú ý hơn.” Kim Lũ Y
gật đầu.
Lý Úc Bạch còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng cấp phó Hồ Phi đột nhiên bước vào, thì thầm vào tai ông ấy mấy câu.
“Người đó cũng đã tới Yên Kinh rồi ạ.”
“Quả nhiên!” Hai mắt Lý úc Bạch sáng lên, lập tức rời đi.
“Cha, muộn như vậy cha còn đi ra ngoài sao?” Kim Lũ Y còn tưởng rằng đêm nay cha nuôi của cô sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.
“ừ.” Lý Úc Bạch đáp lại, ngẩng đầu bước ra khỏi nhà, cảm khái nói: “Đi giết một người!”
Cùng lúc đó.
Bộ Quốc phòng cũng tổ chức một cuộc họp suốt đêm đế thảo luận về việc lựa chọn chiến thần Ung Châu.
“Không ngờ tên nhóc họ Diệp đó lại có hổ phù?” Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ngồi ở trên cao, vẻ mặt đăm chiêu: “Làm đảo lộn hết kế hoạch của chúng ta rồi.”
“Đúng vậy!” Thứ trưởng Thấm Thường Thanh cũng đồng tình: “Lúc cậu ta lấy hố phù ra lệnh cho ba đại quân, tôi cũng bất ngờ.”
Hố phù của Tân Võ An xuất hiện trở lại thực sự khiến mọi người trong Bộ Quốc ngạc nhiên.
“Bộ trưởng đại nhân!” Thẩm Thường Thanh bổ sung thêm: “Hiện giờ, Diệp Còn Luân có thể dễ dàng điều động ba mươi vạn đại quân Ung Châu, thành công giết chết mười nghìn cao thủ Thanh Môn hải ngoại, lại có truyền thừa của chiến thần Ung Châu thế hệ trước, được các chiến sĩ Ung Châu vô cùng tín nhiệm.”
“Tôi sợ cạu ta sẽ bén rễ ở đó cho nên mới tạm thời đưa cậu ta về Yến Kinh, hy vọng bộ trưởng mau chóng đưa ra quyết định.”
Nghe vậy, bộ trưởng Bộ Quốc phòng gật đầu nói: “Ông làm rất tốt, nếu để cậu ta ở lại Ung Châu, chắc chắn sẽ gây ra phiền toái lớn, bởi vì ở bên ngoài rất khó kiếm soát.”
“Bây giờ, cậu ta đã trở về Yến Kinh, chúng ta có thể yên tâm hành động, cứ cho cậu ta một chức vụ giả, sau đó bổ nhiệm một chiến thần mới!”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy đây cũng là một giải pháp hợp lý.
“Chỉ sợ…” Thẩm Thường Thanh lo lắng nói: “Chiến thần mới sẽ khó thuyết phục được dư luận! Cho dù có phái đến Ung châu cũng không thể khống chế được quân đội như dã lang của Ung Châu!”
Dù sao, tên tuối của Diệp Côn Luân đã ăn sáu vào lòng quân Ung Châu, người bình thường
khó có thể thay thế được anh.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chế nhạo: “Cái nào ít có hại hơn! Thường Thanh, chẳng lẽ ôn không hiếu hay sao?”
“Ông muốn một chiến thần mới tự mình cầm quyền, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiếm soát của Bộ Quốc phòng chúng ta?”
“Hay là muốn một người được chúng ta giao phó, cho dù người đó không điều động được binh lính địa phương?”
Đối với Bộ Quốc phòng, cho dù ba mươi vạn quân Ung châu có đóng quân tại chỗ thì cũng không được mất kiểm soát và rơi vào tay người khác.
Thẩm Thường Thanh nghe được lời này thì chợt hiếu ra: “Đúng là tôi suy nghĩ chưa chu toàn, bộ trưởng nói chí phải!”
“Nhưng tôi nên cử ai đến đảm nhận vị trí này mới có thể danh chính ngôn thuận đây?”
ứng cử viên chiến thần đột nhiên bị thay đổi, dù không thuyết phục được dư luận thì cũng không thế tạm bợ quá được.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định: “Chẳng phải đã chọn ra được võ trạng nguyên năm nay rồi sao?”
“Hãy để đương kim võ trạng nguyên tiếp nhận vị trí chiến thần Ung Châu, đế xem ai dám chỉ trích!”