Cuồng long vượt ngục - Chương 522 Bị cách chức tạm thời mà vẫn còn vênh váo
Chương 522: Bị cách chức tạm thời mà vẫn còn vênh váo
Bên ngoài phủ quốc sư, Diệp Lâm và Kim Lũ Y lại gặp nhau lần nữa.
Diệp Lâm chợt nhớ lại mấy tiếng trước, lúc vừa trở lại Yến Kinh liền gặp “Kim Lũ Y”.
Kim Lũ Y thật sự của hiện giờ, tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng rõ ràng là ít đi vài phần lệ khí so với trước đó.
“Sao anh lại ở đây?”
Kim Lũ Y bước nhanh lại chỗ Diệp Lâm, dường như có chút không kiên nhẫn.
Lúc cần tìm anh ta thì không thấy anh ta. Báy giờ mình đang phá án thì lại thấy anh ta đột nhiên chạy ra làm phiền.
Đừng có đế giống như lần trước, mình phải phân tâm đi bảo vệ anh ta, thật sự là vướng tay vướng chân.
Lần này ở bên ngoài, không có may mắn được Diệp Côn Lôn giúp đỡ như lần trước nữa đâu.
“Mau rời khỏi đây đi! Đây không phải là nơi mà anh có thể tới!”
Thấy Kim Lũ Y đuổi mình đi, Diệp Lâm cười nói: “Đây không phải là nội viện hoàng cung, cô
có thể tới đây, vì sao tôi không thể tới đây?”
“Anh…” Kim Lũ Y nghẹn họng: “Sao có thể so tôi với anh được hả? Tôi chính là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh!”
Diệp Lâm tiếp tục cười nói: “Nhưng tôi nghe nói cô bị cách chức tạm thời?”
Nghe vậy, Kim Lũ Y tức điên lên: “Anh đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tỏi!”
“Diệp Lâm, chúng tôi phải ở đây tra án, ở đây rất nguy hiếm, Kim đại nhân bảo anh đi là vì tốt cho anh!” Phó thủ Ân Hồng Trang vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Lúc hai bên đang tranh chấp, cống phủ quốc sư đột nhiên mở ra một khe hở.
Một tên mỏ chuột tai khỉ, chuột đầu chuột não thò đầu ra ngoài: “Phủ quốc sư là một nơi quan trọng, ai đang gây ồn ào vậy hả?”
“Tôi là chỉ huy sứ Kim Lũ Y của đội cận vệ Yến Kinh.” Kim Lũ Y bước lên một bước, cất cao giọng nói: “Hôm nay tôi đến đây để điều tra vụ án xác khô xảy ra dạo gần đây, xin phủ quốc sư hãy phối hợp với chúng tôi.”
Nghe vậy, tên kia cười nói: “Hóa ra là Kim đại nhân, ngại quá ngại quá, tôi chính là quản gia của phủ quốc sư đây.”
“Chúng tôi đương nhiên là đồng ý phối hợp
với đội cận vệ Yến Kinh tra án rồi. Có điều, có hai chuyện mà tỏi cần phải nói rõ ràng trước.”
Kim Lũ Y nói: “Mời nói.”
“Thứ nhất.” Quản gia cười nói: “Tôi nghe nói vụ án đã được chuyển cho Bộ Tư pháp, Tòa án nhân dân cùng Khâm Thiên Giám xử lý rồi.”
“Thứ hai, tôi còn nghe nói Kim đại nhân đã bị cách chức tạm thời, cho nên… ha ha…”
Nghe vậy, mặt mày Kim Lũ Y trở nên lạnh lẽo, giống như là điểm mấu chốt của mình lần lượt bị người ta giầm đạp vậy.
Cô đè nén xúc động rút đao ra chém chết tên chuột đầu chuột não kia ngay tại chỗ.
“Ý của anh là anh không muốn phổi hợp?”
Kim Lũ Y đè tay lên chuôi đao, bước lên một bước, cực kì khí thế.
“Không dám, không dám!” Quản gia sợtới mức lùi ra sau một bước, vội vàng đối sang vẻ mặt lấy lòng, nhường một bước: “Kim đại nhân chờ một lát, để tôi đi vào báo lên trên đã.”
Nói xong, quản gia đóng cửa lại.
Đám người Kim Lũ Y kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.
Thấy vậy, Diệp Lâm nói: “Thay vì đứng đây lải nhải, nãy giờ tôi đã đi vào trong điều tra được một
vòng rồi.”
Nếu không phải gặp được Kim Lũ Y, Diệp Lâm đã lẻn vào biệt thự, sau đó tìm được ngọn nguồn thi biến nhờ sự chỉ đường của chim La Sát.
“Tôi đang tra án, phải làm theo quy trình” Kim Lũ Y hừ lạnh một tiếng, sau đó phản ứng lại đây, quát: “Sao anh còn ở đây nữa hả? Mau đi đi!”
Đúng lúc, cổng lớn phủ quốc sư lại mở ra lần nữa.
Lúc này, đi cùng quản gia là hai ông cụ mặc quan phục.
“Thượng thư?” Kim Lũ Y giật mình.
Không ngờ trong phủ quốc sư lại có cả bộ trưởng Binh bộ và Bộ Tư pháp nữa!
Chuyện này là sao đây?
“Là Tiếu Kim đấy hả? Không phải cô bị cách chức tạm thời rồi sao? Sao lại chạy tới đây vậy?” Bộ trưởng Bộ quốc phòng tò mò hỏi.
“Vụ án đã được chuyến cho Bộ Tư pháp chúng tôi điều tra rồi.” Bộ trưởng Bộ Tư pháp lên tiếng: “Tôi đang dẫn người của Bộ Tư pháp điều tra. Đội cận vệ Yến Kinh các cô không cần phải nhúng tay vào nữa.”
Kim Lũ Y lập tức nghẹn lời.
Sau đó, cô ta đã bị hai vị thương thư dùng
vài câu nói đuổi đi.
“Đại nhân…” Phó thủ Ân Hồng Trang đi lên nhỏ giọng nói: “Chúng ta không nhận được tin tức hai vị bộ trưởng đang ở phủ quốc sư. Thật là kỳ lạ…”
Kim Lũ Y cũng cảm thấy không đúng.
Nhưng nếu hai vị bộ trưởng đã mở lời rồi thì Kim Lũ Y cũng không dám xông vào nữa.
Vốn tưởng đêm nay có thế điều tra ra vài manh mối hữu dụng, nào ngờ ngay cả mặt quốc sư cũng chưa thấy thì đã phải đi về rồi.
Kim Lũ Y dù không cam lòng, cũng đành phải giải tán đội cận vệ Yến Kinh ngay tại chỗ, để tránh rút dây động rừng.
“Hừ!” Trước khi đi, Kim Lũ Y tức giận mà trừng Diệp Lâm một cái, thầm nghĩ gặp được anh ta đúng là xui xẻo.
Lúc này, Diệp Lâm còn đắm chìm trong cảm giác kỳ lạ lúc gặp hai vị bộ trưởng khi nãy.
Bởi vì vừa rồi Diệp Lâm ngửi được một tia hơi thở không giống bình thường trên người hai người họ.
“Không phải người!” Chim La Sát trên đỉnh đầu nói toạc ra: “Dù rằng hai chúng nó che giấu rất tốt hơi thở của mình.”
“ừ…” Diệp Lâm gật đầu, định vòng qua bên
kia, trèo tường vào trong phủ quốc sư tiếp tục điều tra.
Có điều, anh vừa quay đầu lại liền thấy một người quen đứng bên ngoài đám cận vệ Yến Kỉnh xem náo nhiệt.
“Thẩm thị lang?” Diệp Lâm giật mình.
Không ngờ anh lại gặp thị lang Binh bộ Thẩm Thường Thanh ở đây.
“Diệp chiến thần!” Thấm Thường Thanh ra hiệu nói nhỏ thôi, sau đó đi đến một chỗ yên tĩnh, hoảng hốt hỏi: “Vừa rồi tôi ở bên ngoài không thấy rõ.”
“Có phải là anh thấy bộ trưởng chúng tôi không?”
“ừ.” Diệp Lâm gật đầu.
“Sao… sao có thế chứ?” Thấm Thường Thanh rất sốc: “Tôi mới vừa ra khỏi Binh bộ, mới vừa tách ra với bộ trưởng. Sao ông ấy có thể đồng thời xuất hiện ở bên trong phủ quốc sư được?”
Thấm Thường Thanh nghĩ mãi mà không hiểu, càng nghĩ càng sợ hãi.
Nghĩ đến những lời đồn g’ân đây, nghe nói trong thành không yên ổn, chẳng lẽ là gặp quỷ?
“Chuyện này không đúng lắm.” Diệp Lâm nói: “Tôi đang định đi vào trong phủ quốc sư đế điều tra.”
“Vậy được rồi. Diệp chiến thần, cậu tiếp tục đi điều tra đi.” Thẩm Thường Thanh không kéo dài nữa, định chạy nhanh về báo chuyện lạ này với cấp trên của mình.
Sau đó, hai người tách ra.
Diệp Lâm nhảy vào bên trong phủ quốc sư.
Có điều, anh vừa rơi xuống đất là nghe thấy một tiếng hô lên truyền đến từ trên cây ở cách đó không xa.
“Sao anh lại theo tôi hả?”
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ mà cười khổ, thở dài nói: “Cô đúng là âm hồn không tan mà…”
Diệp Lâm không ngờ Kim Lũ Y cũng lẻn vào bên trong.
Nghe vậy, Kim Lũ Y tức muốn hộc máu mà nhảy xuống cây, giận dữ nói: “Là tôi nói vậy mới đúng!”
“Đây là nhà riêng của người ta! Anh trèo tường vào làm gì vậy hả?”
Diệp Lâm nói: “Cô tới làm gì thì tôi cũng vậy!”
“Tôi tới đây để tra án! Anh…” Nói đến đây, Kim Lũ Y lập tức hiếu ra: “Anh thật to gan! Dám trộm tới phủ quốc sư luôn hả?”