Cuồng long vượt ngục - Chương 523 Oan gia ngõ hẹp
Chương 523: Oan gia ngõ hẹp
Diệp Lâm hoàn toàn cạn lời trước Kim Lũ Y, định bỏ cô ta sang một bên rồi hành động một mình.
“Anh đứng lại cho tôi!” Kim Lũ Y bước lên định ngăn lại Diệp Lâm.
Lúc này, có vài ông cụ mặc đồ quan đi tới.
Thấy vậy, Diệp Lâm và Kim Lũ Y phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy vào trong góc tường.
Khe hở góc tường cực kì chật hẹp, dư đế chứa một người, còn nếu hai người là có chút không đủ.
Kim Lũ Y chậm hơn Diệp Lâm nửa bước, kết quả là khi chen vào góc mới phát hiện mình chỉ có thể bám sát vào người Diệp Lâm, không nhúc nhích được chút nào.
“Anh đi ra ngoài cho tôi!” Kim Lũ Y vừa tức giận vừa ngại ngùng tới mức thân thể run lên.
“Là tôi đi vào trước…” Diệp Lâm bó tay với cô ta luôn rồi.
“Anh… khốn kiếp !” Kim Lũ Y nối điên lên, rồi lại không thế làm gì đối phương.
Giờ phút này, sáu người mặc đồ quan vừa nói vừa cười đi ngang qua bọn họ.
“Ha ha, lúc nãy ông giả giống lắm đấy!”
“Có điều, dường như lúc nãy có người phát hiện không đúng!”
“Không sao, đám người Khuê Mộc Lan sẽ giải quyết bọn họ!”
Nghe sáu người nói chuyện, rồi thấy khuôn mặt của sáu người, Diệp Lâm và Kim Lũ Y đều thay đổi sắc mặt.
Bộ trưởng của sáu bộ đều ở đây!
Tuy rằng khuôn mặt của bọn họ đều giống hệt sáu vị bộ trưởng, nhưng khi không có người ngoài, bọn họ vui cười ‘âm ĩ, lộ rõ bản tính, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ người làm quan, mà giống như một đám con hát thấp hèn.
“Quả nhiên, bọn họ đều là giả…” Kim Lũ Y trợn mắt há mồm, hô hấp càng thêm dồn dập, càng nghĩ càng thấy sợ.
Rốt cuộc phù quốc sư đang làm gì vậy? Dám đi giả mạo cả sáu vị bộ trưởng?
“Tiếng thở của cô lớn quá…” Diệp Lâm cạn lời mà nhắc nhở: “Chúng ta bị bại lộ rồi…”
Quả nhiên!
Sáu người đang cười đùa đột nhiên dừng bước, nghiêng tai lấng nghe.
Nghe theo tiếng hít thở, sáu đôi mắt quỷ dị giống như u linh đồng thời nhìn về phía hai người đang núp trong góc.
“Các người thấy hết rồi hả?”
Sáu người đồng thời lên tiếng.
Không đợi hai người trả lời, lại có hai ông cụ nói: “Vậy các người đi chết đi!”
Vừa dứt lời, có bốn người lùi ra sau một bước, cách xa hai người kia một chút.
Còn hai người kia thì lao nhanh như chớp về phía Diệp Lâm.
Trông hai người kia có vẻ tuổi già sức yếu, nhưng khi ra tay lại cực kì nhanh nhẹn, hoàn toàn không thấy già cả chút nào.
“Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Giờ phút này, sau khi hoàn toàn bại lộ, Kim Lũ Y lại thở nhẹ ra. Cuối cùng thì cô ta không cần đứng sát Diệp Lâm, bị Diệp Lâm đụng chạm nữa.
Kim Lũ Y nhảy ra khỏi góc tường, rút bội đao ra, vọt đi lên.
Chỉ mới đánh một trận mà đã khiến cho hai người kia hiện ra nguyên hình.
Hai người họ là đầu thú thân người?
“Rốt cuộc các người là yêu nghiệt phương nào vậy?” Kim Lũ Y cực kì sốc.
“Hừ hừ hừ…”
Hai người biến thành đầu heo, mặt đen răng nanh, thân thể phồng to ra một vòng, quần áo
rách nát, đế lộ thân thế thô ráp, lông mọc khắp người.
Hai con quái vật đó bị Kim Lũ Y chém vài đao mà vẫn không sao cả.
Diệp Lâm vừa định ra tay giúp đỡ thì nghe thấy chim La Sát trên đầu nhắc nhở: “Chạy rồi! Chủ mưu chạy rồi!”
Hiển nhiên, ầm ĩ bên này đã rút dây động rừng, hung thủ trốn trong phủ quốc sư đã lẻn đi ra ngoài.
ở trong mắt Diệp Lâm, mấy tên nửa người nửa yêu trước mặt không hề quan trọng.
“Tôi giao bọn chúng cho cô!” Diệp Lâm nói: “Tôi đi đuổi theo chủ mưu!”
Dứt lời, Diệp Lâm quay người đi.
Thấy Diệp Lâm định đi, bốn người còn lại cũng lao lên, nhưng bị Kim Lũ Y dùng đao chặn lại.
“Hừ!” Kim Lũ Y hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không trông chờ Diệp Lâm có thế giúp được gì, chỉ cần đừng kéo chân sau mình là cảm ơn trời đất rồi.
Vậy mà lúc này Diệp Lâm lại chủ động bỏ đi, còn bảo cô ta giữ chân đám người kia nữa, khiến cô ta có chút bực bội.
“Chạy thì chạy đi, còn tìm lý do làm gì?”
Kim Lũ Y khinh thường cười lạnh.
Đi bắt chủ mưu gì chứ?
ở trong mắt Kim Lũ Y, Diệp Lâm chỉ là tìm lý do đế chạy trốn mà thôi.
Đúng là đồ dối trá!
Không bao lâu sau khi Diệp Lâm bỏ đi, Kim Lũ Y cũng khó khăn mà giết hết sáu gã quái vật đầu thú mình người.
Sau đó, cô ta ngạc nhiên phát hiện sáu gã quái vật chết rồi sẽ biến trở về hình người, tử trạng giống hệt với những xác khô thần bí trong các vụ án mấy hôm nay.
“Quả nhiên, ngọn nguồn ở ngay đây…” Kim Lũ Y cuối cùng cũng điều tra được manh mối mấu chốt.
Lúc này, xung quanh chợt có ngọn lửa bùng lên.
“Mau mau mau!”
“ở bên đây nè!”
Tên quản gia chuột đầu chuột não mở cổng ban nãy dẫn một đội thị vệ tuần tra giơ cây đuốc xông về phía bên này.
“Chính là cô ta!”
“Lúc nãy tôi thấy cô ta xông vào trong phủ
chúng tôi giết người!”
“Cô ta giết hết người hầu trong phủ chúng tôi, còn hút khô tinh huyết của bọn họ nữa!”
Quản gia chỉ vào sáu thi thể trên mặt đất, dáng vẻ vừa sốc vừa sợ.
“Kim… Kim đại nhân? Thật không ngờ… cô chính là hung thủ vụ án xác khô!”
Lúc này, đám thị vệ tuần tra cực kì ngạc nhiên.
Không ngờ chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh lại là hung thủ sau màn?
Thật sự khiến người ta khó có thể tin nổi!
“Thảo nào từ khi xảy ra vụ án đến nay vần không bắt được hung thủ!” Quản gia tiếp tục đổi trắng thay đen: “Hóa ra là Kim đại nhân tự biên tự diễn!”
Trong nhất thời, như là có nhân chứng vật chứnq đầv đủ, Kim Lũ Y hết đườnq chối cãi!