Cuồng long vượt ngục - Chương 524 Ai mới là quái vật
Chương 524: Ai mới là quái vật?
Cùng lúc đó.
Diệp Lâm đi theo hướng dẫn của chim La Sát, chạy đến bên ngoài phủ quốc sư.
“Sao tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy?”
Diệp Lâm cảm thấy cực kì ngạc nhiên.
“Bởi vì không phải là người!” Chim La Sát nói: “Lại còn biết bay, tốc độ nhanh là phải rồi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa.
Không ngờ ngay tại Yến Kỉnh, phủ quốc sư lại chứa chấp yêu vật nửa người nửa thú như vậy!
Nếu không phải dạo này liên tục xảy ra các vụ án xác khô thì có ai sẽ biết đâu?
Hơn nữa, đám quái vật kia còn dám biến thành dáng vẻ của các vị bộ trưởng, người bình thường không thế nào phân biệt được, xem ra là có mưu đồ cực kì lớn.
Diệp Lâm không định xen vào chuyện người khác, nhưng nếu gặp được thì tất nhiên là phải điều tra cho rõ ràng.
Anh muốn nhìn xem quốc sư đương triều là yêu nghiệt phương nào!
“Cẩn thận, có kẻ chặn đường!”
Chim La Sát vừa nói xong thì con đường phía trước có hai người đàn ông vóc dáng vạm vỡ bước ra chặn đường.
Hai người cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu, cực kì hung dữ.
Nhìn từ xa lại, hai người giống như là hai ngọn hải đăng lấp kín hai bên đường.
“Nếu không muốn chết thì mau cút đi!”
Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo, tiếp tục bước lên trước với tốc độ như cũ.
“Rống!!!”
Lúc anh đi tới gần hai người, hai người nổi giận rổng lên rồi hiện ra nguyên hình.
Đó là hai con quái vật đầu hố mình người.
Một con đầu hố đen, cả người đen như than. Một con đầu hổ trắng, cả người như phủ một lớp sương.
“Nhãi ranh, mày không nên xen vào chuyện của người khác!”
Dứt lời, hai con quái vật vung nắm tay cực to lên đấm về phía Diệp Lâm.
Tiếng quyền gào thét cuốn theo một trận gió to đập vào mặt Diệp Lâm.
Vèo!!!
Diệp Lâm vung Quy Nhất kiếm lên, chỉ một
kiếm là đã đồng thời chặt đứt hai tay của hai con quái vật.
“Rống!!!”
Hai con quái vật bụm chỗ bị chém, đau đớn rống lên, tiếng rống rung trời.
“Hố Sơn Quân gặp nạn!”
“Mau tới chi viện!”
Giữa không trung, dường như có người đang âm thầm chỉ huy.
Diệp Lâm để ý thấy tiếng vang kỳ lạ xung quanh càng lúc càng lớn.
“Mày là thứ gì vậy?” chim La Sát cũng ở giữa không trung tò mò hỏi.
Bên kia bầu trời cũng bị bóng tối bao phủ. Một đôi cánh chim khống lồ màu đen đang bay lượn trên không trung.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên thì thấy một con quạ đen lớn tầm cỡ con người bay lượn xung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kỳ lạ.
“Tao là… Tất Nguyệt Ô!”
“Mày một con thi điểu cút sang bên đi!”
Quạ đen khống lồ cũng có thể nói tiếng người, không thua kém gì chim La Sát trên bầu trời.
Lạch cạch!
Lúc này, mặt đất run nhè nhẹ giống như là động đất vậy.
Tất Nguyệt ô trên bầu trời vui vẻ hô lên: “Hùng Sơn Quân tới rồi! Hố Sơn Quân được cứu rồi!”
Nó vừa dứt lời là thấy cuối con đường lại có một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ xuất hiện.
Chiều cao hai mét, cao lớn vạm vỡ, mỗi một bước chân đều làm cho mặt đất run rẩy khiến người ta phải sợ hãi.
Hai con quái vật đầu hổ thấy vậy thì đôi mắt sáng lên như là được cứu rồi.
“Nhãi ranh, lần này mày chết chắc rồi!” Bạch Hổ Sơn Quân cười lạnh lùng: “Mày dám cắt chưởng hố của tao, chờ lát nữa tao muốn cắt tứ chi của mày, tra tấn mày nhiều gấp đôi!”
Dứt lời, quái vật còn lộ ra vẻ mặt hài hước lại tàn nhẫn, giống như là sắp báo thù được vậy.
“ôn ào!”
Diệp Lâm chém ra một kiếm chặt bỏ đầu hổ màu trắng.
“Rống!!!”
Hắc Hố Sơn Quân thấy vậy thì giật nảy mình, sợ tới mức im bặt luôn.
Cuối cùng nó cũng được trải nghiệm cái gọi
là vai ác chết do nói nhiều.
Sau đó, nó quay đầu bỏ chạy, định chạy đến phía sau Hùng Sơn Quân đế hợp tác với nhau đánh địch.
Có điều, lúc nó vừa đến trước mặt Hùng Sơn Quân, cho rằng mình được cứu rồi, thì đâu hố đen cũng bị một kiếm chém xuống.
Chỉ một thoáng, mọi tiếng động đều im bặt, xung quanh cực kì yên tĩnh.
Ngay cả Tất Nguyệt ò đang bay lượn giữa không trung, vần luôn ríu rít khoác lác Hùng Sơn Quân lợi hại đến mức nào cũng lập tức câm miệng.
Không ngờ người phía dưới lại lợi hại như vậy!
Trong nhất thời, đám quái vật có chút nghi ngờ cuộc đời: Rốt cuộc ai mới là quái vật?
Giờ phút này, Diệp Lâm chém chết hai con quái vật đầu hổ xong, mới chợt phát hiện ra rằng sau khi chết, hai con quái vật lại khôi phục thành hình người.
Tử trạng giống hệt với mấy cái xác khô bị Hoa Quốc Đống lái xe cán trúng.
“ơ?” Thấy vậy, Diệp Lâm không nhịn được lên tiếng khó hiểu.
Trong nhất thời, anh thậm chí có chút không
phân biệt được rốt cuộc chân thân của quái vật có phải là người hay không?
Nếu không phải là người thì vì sao sau khi chết lại biến thành hình người?
Còn nếu là người thì vì sao lại có đầu thú?
Diệp Lâm nghĩ mãi mà không ra.
Lúc này, mặt đất lại run rấy lên.
Diệp Lâm sửng sốt, cho rằng đang có nhiều quái vật chạy đến đây.
Kết quả, anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hùng Sơn Quân khí thế rào rạt ban nãy đang chạy nhanh như bay…