Cửu Trung Vương - Chương 12 Quý nhân đến
Chương 12: Quý nhân đến
Giang Thành, nhà họ Tô.
Từ khi Tô Nhiên bị đưa về, cô vẫn vẫn khóa ở trong phòng.
Trong căn phòng kín mít chỉ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
“Nhiên Nhiên, con muốn làm mẹ tức chết luôn phải không? Con nói mẹ nghe, tại sao con Ịại muốn làm như vậy hả? Vì sao lại đi chơi cùng một người đàn ông xa lạ như thế? Hơn nữa còn đưa anh ta về nhà con đang ở?”
Nhìn theo giọng nói ấy thấy được mẹ của Tô Nhiên: Trân Vân.
“Còn nữa, rốt cuộc gã đàn ông kia là ai? Các con ở chung với nhau từ lúc nào?”
Nghe tiếng mẹ ép hỏi, Tô Nhiên cảm giác đầu mình như phình ra: “Mẹ ơi, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không quen anh ta, càng không ở bên nhau! Anh ta chỉ là người xa lạ được con cứu sổng giữa biến mà thôi!”
“Đến tận giờ rồi mà con còn muốn lừa gạt mẹ nữa sao?”
Trần Vân tức giận vô cùng.
“Nhiên Nhiên, mẹ nhìn con lớn lên từ nhỏ đến lớn, theo lý mà nói, con không phải là một đứa bé hư hay nói dối, nhưng sao bây giờ con lại
biến thành như thế vậy?” Trần Vân tiếp tục tận tình khuyên nhủ.
Tô Nhiên chỉ có thế lắc đầu cười khố.
“Con nhìn mà xem, bây giờ con đã đắc tội với cả gia tộc rồi, hơn nữa, con còn đánh Triệu thiếu gia của tập đoàn Trung Hải! Con nói xem, phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ ơi, cái này không thể trách con được! Ai bảo tên Triệu Thiểu Phong kia khinh người quá đáng!” Tô Nhiên đáp.
“Cậu ta khinh người quá đáng? Cậu ta là vị hôn phu của con, nhìn thấy con ở cùng một người đàn ông khác, cậu ta có thể không tức giận được sao?” Trần Vân phản bác.
“Mẹ ơi, mẹ hiểu rõ gã Triệu Thiểu Phong là hạng người như thế nào kia mà! Mẹ không cần nói tốt cho anh ta làm gì! Huống hồ, vốn dĩ con đã không muốn gả cho anh ta rồi, chỉ vì gia tộc, con mới miễn cưỡng đồng ý kết hôn với anh ta, nếu như anh ta đã không muốn, anh ta có thể từ hôn ngay bây giờ!”
Vừa mới nói câu đó ra khỏi miệng.
Cạch một tiếng, cửa phòng bị đấy ra!
“Con nhóc chết tiệt kia, con dám từ hôn à? Con có tin bố đánh gãy chân của con không?”
Người tới chính là Tô Thanh Hà.
Trần Vân vừa nhìn thấy Tô Thanh Hà vào phòng, bà ta vội vàng quay lại khuyên nhủ Tô Nhiên: “Nhiên Nhiên à, nhanh xin lỗi bố con đi! Con nhìn mà xem, con khiến bố con tức giận đến mức nào rồi?”
“Con không có sai! Con sẽ không xin lỗi!” Tô Nhiên cổ ý nói.
“Con nhóc chết tiệt kia, cánh cứng rồi nên muốn bay phải không? Xem hôm nay tao đánh chết mày như thế nào!”
Trần Vân nhìn thấy ông chồng mình đang muốn ra tay nên vội vang can ngăn.
“Nhiên Nhiên à, mau xin lỗi bố con đi, con có biết vì con mà bây giờ toàn bộ người trong giao tộc đều chỉ trích bố con, đặc biệt là bác cả của con đấy!”
Tô Nhiên lại cười lạnh một tiếng: “Bác cả của con là kiểu người như thế nào, bố mẹ à, chẳng lẽ bố mẹ không biết sao?”
“Vì tiền, có cái gì mà ông ấy không làm được?”
“Bố mẹ, con là con gái ruột thịt của hai người mà, chẳng lẽ bố mẹ trơ mắt nhìn con nhảy vào hổ lửa sao?”
Tô Nhiên vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Con nhóc kia, con khóc cũng không làm gì
được!”
“Chuyện kết hôn của con và Triệu thiếu gia chắc như đinh đóng cột, không ai có thế ngăn cản được, cho dù có trói, ông đây cũng sẽ phải trói con đi kết hỏn!”
Sau khi hét xong câu này, Tô Thanh Hà không buồn nhìn tới con gái nữa, đập cửa rời đi.
Trần Vân nhìn thấy con ngoan cố như vậy, bà cũng chỉ có thể lắc đầu rồi bỏ đi.
Mới vừa đi ra khỏi.
Bà lại gặp ngay người đang quản lý Tô gia bây giờ: Tô Thiên Hoành.
Sau lưng Tô Thiên Hoành chính là con trai của ông ta: Tô cấm!
“Chú hai à, đứa con gái bất hiếu của chú sao rồi? Chẳng lẽ nó còn chưa chịu nghe lời hả?”
ở nhà họ Tô.
Tô Thiên Hoành vẫn luôn chèn ép Tô Thanh Hà.
Khó khăn lắm lần này mới có thế dựa vào việc gả con gái cho tập đoàn Trung Hải, Tô Thanh Hà mới có thể trở mình trong gia tộc một lần, nào ngờ còn chưa thành công, Tô Nhiên đã gây nên một chuyện nhục nhã tới gia đình như thế.
“Anh cả, em xin lỗi! Chuyện của Nhiên Nhiên
và Triệu thiếu gia, chắc chắn em sẽ trả lời anh và Tô gia!”
Tô Thiên Hoành cười lạnh một tiếng: “Trả lời? Chú định nói thế nào? Giờ tập đoàn Trung Hải đã hoàn toàn ngưng hợp tác với chúng ta, hơn nữa, tập đoàn Tô thị của chúng ta sắp đình công cả rồi, chú nói cho tôi biết, chú định trả lời như thế nào?”
Tô Thanh Hà thở dài đáp lại: “Anh cả cứ yên tâm, em sẽ đi xin lỗi Triệu thiếu gia giờ đây!”
“Chú xin lỗi cái rắm ấy!”
“Chú biết không, Triệu thiếu gia không chỉ bắt gặp đứa con gái ngoan của chú và gian phu, mà còn bị cậu ta đánh nữa đấy? Bây giờ nghe nói vẫn còn trong bệnh viện!” Tô Thiên Hoành lạnh lùng nói.
Bên cạnh đó, Tô cẩm cũng cười lạnh một tiếng: “Chú hai à, không ngờ hóa ra ở bên ngoài Nhiên Nhiên lại ăn chơi cởi mở ghê!”
Tô Thanh Hà bị làm nhục thì chỉ có thể cúi đầu.
“Chú hai, chú nghe kỹ cho tôi!”
“Nếu lần này Tô gia chúng ta không có cách nào thỏng gia với tập đoàn Trung Hải nữa, vậy chú đừng trách anh cả không khách sáo!”
“Chú phải biết, nhiều năm như vậy, Tô gia chúng ta nhờ có anh đây quản lý, như không có
tôi, Tô gia chúng ta đã ngã gục từ lâu!”
“Vì thế, nếu như bởi vì con gái chú vụng trộm với gã đàn ông khác mà phá huỷ mối hợp tác lần này, vậy thì toàn bộ cổ phần Tô gia của chú phải giao ra đây!”
Nghe nói vậy, trong lòng Tô Thanh Hà run lên.
Qua nhiều năm như vậy, không ai hiểu rõ lòng dạ ác độc của anh cả hơn ông.
Ông ta luôn ham muốn chiếm lấy chút cố phần Tô thị trong tay họ, vì thế mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào.
Nếu như lần này Tô Nhiên không thế nào kết thông gia với tập đoàn Trung Hải được, chỉ e…
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Hà biến sắc.
Nhưng vào đúng lúc này, một người làm của Tô gia hoang mang hoảng loạn chạy từ bên ngoài vào.
“Gia chủ, ngoài cửa có khách quý đến ạ!”
Nghe được hai chữ “khách quý”, Tô Thiên Hoành và Tô Thanh Hà đều bất giác ngấn ra.
“Khách quý gì?” Tô Thiên Hoành hỏi.
Người làm nói: “Tôi không biết ạ! Tôi chỉ biết là, đối phương có lai lịch rất lớn, không chỉ lái chiếc xe sang mấy triệu, hơn nữa họ còn xưng là
đến từ tập đoàn Đế Hào ạ!!”
Nghe vậy, Tô Thiên Hoành nhất thời mở to hai mắt.
“Tập đoàn Đế Hào?”
“Chẳng lẽ là người giàu nhất ở Giang Thành này sao, tập đoàn Đế Hào à?”
Bên cạnh ông ta, Tô Thanh Hà cũng bổi rối.
“Đường đường là người giàu nhất Giang Thành này, sao ông ấy lại Tô thị của chúng ta vậy nhỉ? Trời ơi, chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn của Tô gia sao?”
Tô Thiên Hoành buồn bực nói.
“Đi, nhanh ra ngoài xem thử!”
Nói xong, Tô Thiên Hoành dân người mau chóng chạy về phía cửa lớn.
Trước cửa lớn Tô gia!
Bảy chiếc xe sang trị giá mấy ngàn vạn đang đổ sát chỉnh tề ở đằng kia.
Có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu ở phía trước.
Đứng trước xe.
Đại quản gia của chu gia, Lưu Phúc đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở đó.
Mà sau lưng ông ta là toàn bộ vệ sĩ của Chu
gia.
Ngay khi mấy người Tô Thiên Hoành ra đó, nhìn thấy vị Đại quản gia của Chu gia này và cả khí thế như trận chiến trước cửa!
ực!
Tô Thiên Hoành nuốt một ngụm nước miếng!
Không hố là là nhà giàu trăm tỷ chu gia ở Giang Thành!
Khí phái đến bậc này kia mà!