Cửu Trung Vương - Chương 13 Anh dám cản tôi sao
Chương 13: Anh dám cản tôi sao?
TÔ Thiên Hoành hít sâu một hơi, ông ta vội cười cười đi tới hỏi: “Tôi là Tô Thiên Hoành của Tô gia ạ! Xin hỏi ông là? ?”
“Tôi là Lưu Phúc, chỉ là một người quan gia nho nhỏ của Chu tổng ở tập đoàn Đế Hào mà thôi!” Bác Phúc thờ ơi nói.
Nghe đối phương đúng là đến từ tập đoàn Đế Hào đệ nhất ở Giang Thành, Tô Thiên Hoành lại khiếp sợ đứng đó.
“Hóa ra là Lưu Đại quản gia, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Lần đầu tiên Lưu Đại quản gia đến nhà chơi, tôi lại không nghênh đón từ xa được, xin lỗi ngài, mời ngài vào hàn xá để Tô thị chúng tôi lấy tận tình mời tiếp!”
Tô Thiên Hoành vội vàng nịnh bợ.
Nhưng mà bác Phúc lại hơi khoát tay rồi nói: “Cũng không cần đi vào đây! Hôm nay tôi tới Tô thị của mấy người, chủ yếu là đế tìm một người cho Chu tổng!”
“Tim người?”
Nghe nói vậy, Tô Thiên Hoành và Tô Thanh Hà đều ngấn người tại chỗ.
Tập đoàn Tô thị chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba ở Giang Thành!
So với tập đoàn Đế Hào, họ giống như con kiến so với con voi vậy.
Giờ thình lình nghe tập đoàn Đế Hào này đến Tô thị tìm người, điều này khiến cho Tô Thiên Hoành ngơ ngác hỏi thêm: “Không biết Lưu Đại quản gia muốn tìm ai?”
“Tô Nhiên!”
Ngay khi nói ra hai chữ đó, toàn bộ người nhà họ Tô đang có mặt ở đó đều sửng sốt.
Bao gồm cả Tô Thanh Hà.
“Sao Lưu Đại quản gia lại tìm cháu gái tôi? Chẳng lẽ ngài có biết?” Tô Thiên Hoành không nhịn được tò mò hỏi.
Bác Phúc mỉm cười lắc đầu: “Không thế nói là biết, chủ yếu là bởi vì chúng tôi nghe nói Tô đại tiếu thư sắp kết hôn, còn bị gia tộc của mấy người nhốt lại, phải vậy không?”
Hả?
Lời này vừa nói ra, chỉ trong nháy mắt, Tô Thiên Hoành á khấu không trả lời được.
Dừng mấy giây sau, ông ta mới vội vàng nói: “Không, không có, Lưu Đại quản gia hiếu lầm rồi! Sao chúng tôi có thế giam giữ con bé được?”
Vừa dứt lời, ông ta vội quay đầu nói với Tô Thanh Hà: “Chú hai à, chú là bố của Nhiên Nhiên, nhanh đứng ra nói một câu đi chứ?”
Lúc này Tô Thanh Hà mới phản ứng lại được, ông vội vàng nói: “Phải phải! Nhiên Nhiên ở nhà vẫn khỏe lắm! Chúng tôi có nhốt con bé đâu!”
Lưu Đại quản nghe vậy thì nói: “Nếu đã vậy, không biết tôi có thế xin mời Tô tiểu thư ra đây nói chuyện một câu không?”
Nghe thế, Tô Thanh Hà và Tô Thiên Hoành lại bàng hoàng kinh ngạc thêm lần nữa.
Tuy rằng trong lòng họ thấy hiếu kỳ vô cùng, tại sao tập đoàn Đế Hào lại đột nhiên tới tìm Tô Nhiên vậy?
Nhưng, người ta là nhà giàu có bậc nhất ở Giang Thành!
Có cơ hội kết bạn với nhà giàu có như thế, sao bọn họ có thể bỏ qua?
Vì lẽ đó, Tô Thanh Hà vội vàng nói: “Nếu Lưu Đại quản gia đã muốn gặp con bé, tôi sẽ gọi con bé ra ngay.”
Nói xong, Tô Thanh Hà vội vã chạy vào.
Trong gian phòng khóa chặt.
Tô Nhiên vẫn cố gắng đá vào cửa phòng đóng kín.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra đi!”
Ngay khi Tô Nhiên kêu đến mức sắp khàn cả cổ họng, cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Người bước vào chính là Tô Thanh Hà.
“Bố?”
Nhìn thấy Tô Thanh Hà, Tô Nhiên còn tưởng ông ấy định chửi mình.
Nhưng ai ngờ.
Sau khi Tô Thanh Hà đi vào, ông lại nói: “Nhiên Nhiên à, con nói bố nghe, con quen biết với tập đoàn Đế Hào, người giàu nhất Giang Thành chúng ta sao?”
“? ? ?” Tô Nhiên ngơ ngác khi bị hỏi.
“Cái gì mà người giàu nhất Giang Thành vậy? Cái gì mà tập đoàn Đế Hào?”
Tô Thanh Hà nói: “Con nhỏ ngốc này, còn giả vờ gì hả!! Đại quản gia của tập đoàn Đế Hào người ta đã tự mình tới tìm con rồi, còn còn nói không quen biết được sao?”
“Cái gì? Tim con sao?”
Tô Nhiên sững sờ.
“Đúng vậy! Người ta đang ở bên ngoài đấy! Nhiên Nhiên à, đi nào, mau đi với bố ra gặp họ!”
“Còn nữa, con không được nhắc tới chuyện chúng ta giam giữ con, phải tránh, phải tránh biết không!”
Tô Thanh Hà vừa căn dặn Tô Nhiên, vừa đi ra phía ngoài.
Ngoài cửa lớn.
Tô Nhiên xinh đẹp được Tô Thanh Hà dẫn ra, lúc đó Tô Nhiên còn không hiếu ra sao.
Cô chỉ thấy trước cửa lớn Tô thị có mấy chiếc xe sang giá trị đến hàng triệu, còn có cả một nhóm người xa lạ.
“Lưu Đại quản gia, đây chính là Nhiên Nhiên!”
Tô Thanh Hà dẫn Tô Nhiên ra ngoài rồi vội giới thiệu.
“Nhiên Nhiên à, mau tới chào Lưu Đại quản gia đi!”
Tô Thanh Hà nói xong còn không quên quay lại nhắc nhởTô Nhiên.
Tô Nhiên chớp mắt nhìn bác Phúc trước mặt, sau đó cô mới mở miệng nói: “Chào bác, cháu là Tô Nhiên, xin hỏi bác tìm cháu có việc gì sao?”
Bác Phúc mỉm cười: “Tô tiểu thư, chào cô! Là Chu tống cố ý sắp xếp tôi tới đây tìm cô!”
“Chu tổng, ai vậy ạ?” Tỏ Nhiên hiếu kỳ hỏi.
“Chu tống mà tôi nói chính là chu Thế Hào!”
Lúc nghe ba chữ đó, Tô Thiên Hoành và Tô Thanh Hà suýt nữa đã quỳ trên mặt đất.
Trời ạ!
Đúng là đệ nhất phú hào trong truyền thuyết ở Giang Thành rồi!
Tô Nhiên nghe được cái tên này thì lẩm bẩm trong miệng: “Chu Thế Hào sao, xin lỗi, cháu không quen ạ!”
Câu nói này suýt chút nữa đã khiến Tô Thiên Hoành vàTô Thanh Hà ngã quỵ xuống đất lần thứ hai.
“Tô tiểu thư không quen Chu tống của chúng tôi cũng là rất bình thường! Nhưng mà, Chu tống có nói, từ hôm nay trở đi, cô là khách quý của chu tống, vì lẽ đó, nếu Tô tiếu thư có gặp phiền phức gì, cô cứ nói với chúng tôi nhé!”
“Chu tống của chúng tôi còn nói, sau này ở Giang Thành, chỉ cần một câu nói của cô thôi, cho dù có là chuyện gì, tập đoàn Đế Hào chúng ta cũng có thế giải quyết giúp cô.”
“Chẳng hạn như… Nhà cô muốn giam giữ cô, muốn khống chế sự tự do của cô!”
Bác Phúc vừa mới nói, sắc mặt của người nhà họ Tô thay đổi trong chớp mắt.
Bọn họ khiếp sợ không thôi, đường đường là đệ nhất phú hào ở Giang Thành lại muốn kết bạn với Tô Nhiên.
Càng khiếp sợ hơn là, Chu Thế Hào lại muốn ra mặt cho một con nhóc như Tô Nhiên?
Cái tình huống điên khùng gì vậy?
Lúc này Tô Nhiên cũng ngây dại!
Mặc dù cô thật sự không biết về tập đoàn Đế Hào gì cả, càng không quen biết Chu Thế Hào, nhưng nghe bác Phúc nói như vậy, đôi mắt Tô Nhiên hơi dao động.
“Mặc dù cháu không biết Chu tổng của bác là ai, nhưng cháu vẫn cám ơn bác!”
Bác Phúc nghe vậy thì nở nụ cười.
“Được rồi, tôi đã chuyển lời xong, giờ tôi cũng nên đi thôi.”
“Tô tiếu thư, đây là số điện thoại riêng của Chu tống chúng tôi, xin cô vui lòng nhận!”
Bác Phúc cầm một tấm danh thiếp quý báu thêu chữ vàng đưa cho Tô Nhiên.
Tô Nhiên cũng không ngốc nên vội vàng nhận lấy.
“Các vị Tô gia, tôi đã truyền lời xong, những chuyện sau này, tôi tin hẳn các vị sẽ biết nên làm sao bây giờ!”
“Tạm biệt!”
Cứ như vậy, bác Phúc nói xong thì dần người ngồi xe sang rời đi.
Nhìn đoàn người của tập đoàn Đế Hào cứ thế mà đi, toàn bộ người nhà họ Tô đều trợn tròn cả mắt!
Qua một hồi láu!
Tô Thiên Hoành mới trợn mắt lên nhìn Tô Nhiên, còn cả tấm danh thiếp riêng quý báu nhất của người giàu có bậc nhất Giang Thành.
“Con bé kia, sao cháu lại biết đại gia Giang Thành Chu Thế Hào? Còn nữa, sao đột nhiên bọn họ lại tìm cháu?”
Tô Nhiên biết thừa bác cả của mình là người như thế nào!
Cô thoáng suy nghĩ rồi thông minh nói: “Xin lỗi bác cả, đây là việc riêng tư của cháu!”
“Cháu…”
Nếu là trước kia, Tô Thiên Hoành sẽ nhục mạ Tô Nhiên một phen!
Nhưng bây giờ ông ta không dám nữa!
Vì lẽ đó ông ta chỉ có thể trút giận lên người Tô Thanh Hà.
“Chú hai à, chú đừng tưởng rằng con gái chú quen biết với đại gia Giang Thành thì muốn làm gì ở nhà họ Tô cũng được, tôi nói cho chú biết, tôi là gia chủ của nhà họ Tô, cái nhà này vẫn do tôi quyết định!”
Tô Thanh Hà nghe vậy chỉ có thể thở dài.
Nhưng Tô Nhiên lại không nhịn được phải đứng ra nói lại: “Bác cả, bác đừng chèn ép bố cháu nữa! cháu lặp lại lần nữa, cháu biết ai, có quan hệ với ai không liên quan gì tới bác cả!”
“Còn giờ, bố ơi, con không muốn ở nhà nữa, con muốn đi ra ngoài, được không ạ?”
Cô vừa nói xong, Tô Thiên Hoành đã nói thẳng: “Không được!”
A!
Tô Nhiên nở nụ cười.
“Bác đã nói không được, vậy giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho Chu tổng của tập đoàn Đế Hào, cháu muốn xem xem thử, là bác cả giỏi hay người giàu nhất Giang Thành cừ!”
Dứt lời, Tô Nhiên phất phơ tấm danh thiếp màu vàng trong tay.
Nhìn Tô Nhiên lấy danh thiếp riêng của chu Thế Hào ra, Tô Thiên Hoành hoảng sợ.
“Được, được lắm, con nhóc kia, xem như cháu lợi hại, chúng ta cứ đợi xem!”
Cao giọng nói xong câu đó, Tô Thiên Hoành xoay người rời đi.
Đương nhiên, giờ đây Tô Thanh Hà càng không ngăn được con gái.
Cứ như vậy, Tô Nhiên vui vẻ rời khỏi nhà.
Cò phải nhanh chóng quay về Minh Châu Hoa Phủ thôi.