Cửu Trung Vương - Chương 14 Tôi gặp được một nhân vật lớn
Chương 14: Tôi gặp được một nhân vật lớn
TÔ Nhiên vừa mới đi đã nghe thấy tiếng mắng chửi ầm ĩ của Tô Thiên Hoành từ bên trong thư phòng vang ra.
“Con nhỏ chết tiệt kia, cái con đê tiện đó tưởng mình biết Chu Thế Hào là có thể muốn làm gì thì làm đó hay sao?”
“Tức chết ông đây rồi!”
Choảng, choảng!
Trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.
Có thể thấy được, lần này Tô Thiên Hoành giận thật.
“Bố ơi, xin bổ bớt giận! Con bé chết tiệt kia cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đây, một khi nó gả cho Triệu công tử xong xuôi, chúng ta có thể hoàn toàn quản lý Tô gia rồi!” Tô cẩm gợi ý.
Tô Thiên Hoành cổ kìm nén cơn giận.
Một lát sau ông ta mới nói: “Con nói đúng lắm! Nhưng mà, bổ cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào ấy! Cái con nhỏ chết tiệt này sao có thể quen biết một nhân vật tầm cỡ như Chu Thế Hào được.”
“Bố ơi, theo con đoán, có lẽ nguyên nhân là do Triệu thiếu gia!” Tô cấm nói.
“Triệu Thiểu Phong?”
“Đúng ạ!”
“Bố suy nghĩ mà xem, ngoài tập đoàn Trung Hải có năng lực để tiếp xúc với tập đoàn Đế Hào ra, còn ai có thể có tư cách như thế chứ?” Tô cấm nói.
Tô Thiên Hoành ngẫm lại cũng thấy đúng!
“Nhưng mà, cho dù là ý của Triệu thiếu gia, tại sao cậu ta lại không để cho chúng ta nhốt con nhỏ đê tiện kia nhỉ?” Tô Thiên Hoành không rõ.
Tô Cấm lại xoa cằm: “Con đoán, có thể là Triệu thiếu gia thật sự thích con nhỏ đê tiện kia, cho nên mới sợ chúng ta phạt con bé đó nhỉ.”
Tô Thiên Hoành nghĩ lại cũng thấy hơi có lý.
“Cũng phải! Cũng phải! Không ngờ Triệu thiếu gia lại si tình như thế!”
Sau khi Diệp cửu Trung từ Chu gia trở về, anh yên lặng chờ đợi ở Minh Châu Hoa Phủ.
Bên cạnh anh.
Con chó đen im lặng nằm úp sấp cạnh bên, không dám động đậy.
Đối với “Tô Nhiên”, Diệp cửu Trung biết, chỉ cần Chu Thế Hào ra tay, nhất định có có thể được tự do trở về, cho nên anh hoàn toàn yên tâm.
Diệp Cửu Trung hít sâu một hơi, điều hòa
chân khí toàn thân, lúc này đây, một hơi thở trong veo lượn lờ quanh người anh mà mắt thường không thế nhìn thấy được, lúc chân khí này xuất hiện, bàn trà trong phòng như thoáng rung chuyển khác bình thường.
Đúng lúc đó, một hơi nóng đáng sợ đau nhói đâm vào trái tim anh.
Cảm giác đau nhói này như lửa nóng đốt cháy lồng ngực của anh.
Hơi nóng chẳng khác nào mạng nhện vây kín trong lồng ngực.
Đáy là: Lửa độc Kỳ Lân!
Nhìn lồng ngực trúng lửa độc Kỳ Lân, Diệp Cửu Trung thở dài một tiếng.
“Muốn giải được lửa độc Kỳ Lân này, chỉ trong thời gian ngắn chỉ sợ khó mà làm được!”
Ngay sau đó trong mắt anh lóe lên sát ý.
“Mộ Dung Khuynh Thành!!!”
“Cô cứ chờ đấy!”
“Đợi đến khi tôi loại bỏ được lửa độc, nhất định tôi phải giết chết cô, giết tới cửa tố trạch của gia tộc Mộ Dung các cô, tôi muốn hỏi cô trước mặt người trong thiên hạ, tại sao cô lại muốn hại tôi!”
Thù hận thiêu đốt trong ngực của Diệp cửu
Trung.
Tinh cảm chân thành lại bị một cô gái phản bội, khiến cho cửu Trung vương ngã xuống.
Tuy rằng.
Mười nước tranh đấu lại có thể thất bại dinh chiến nhờ có anh!
Nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Nhớ lại tất cả, Diệp Cửu Trung vô thức siết chặt nắm đấm.
Không biết qua bao láu sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô lái tới.
Diệp Cửu Trung nghe tiếng cũng biết là Tô Nhiên quay lại.
Đúng như dự đoán, hai phút sau, cửa phòng điện tử vang lên tiếng mở khóa, Tô Nhiên mặc quần áo thể thao, thoải mái đi vào.
ơ!!!
“Anh sửa xe?”
“Anh không chạy mất à?”
Nhìn thấy Diệp cửu Trung, Tô Nhiên kích động thốt lên một câu.
Suốt đường đi, Tô Nhiên vẫn luôn lo lắng cho Diệp Cửu Trung!
Dưới cái nhìn của cô, một anh chàng mất trí
nhớ ở lại nơi xa lạ thế này, chắc chắn anh ta sẽ như một con ruồi không đầu vậy, chạy loạn lung tung!
Nhưng không ngờtên này lại yên lặng chờ mình trong biệt thự cho thuê.
Sau khi Diệp cửu Trung nhìn thấy Tô Nhiên, anh cũng cười cười: “Tôi không đi đâu cả, tôi đang chờ cô mà!”
“Ha ha không sai! Anh thông minh đấy, còn biết chờ tôi nữa! Nếu như anh chạy mất, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé.” Tô Nhiên vừa đặt túi xuống, vừa nói.
“Tiếu Hắc à, em nhớ chị lắm rồi phải không?”
Vừa để túi xuống, Tô Nhiên đã chạy tới chỗ con chó đen bên kia, xoa xoa cái đầu to của nó.
Tiểu Hắc hơi nhích người về phía Diệp cửu Trung.
“Tiểu Trung Trung à, cám ơn anh lúc trước nhé.”
Tô Nhiên vừa đứng dậy, vừa nói với Diệp cửu Trung.
Ế?
“Cô gọi tôi là gì?” Diệp cửu Trung hơi bối rối.
“Gọi anh là Tiếu Trung Trung đó, không phải anh tên là Diệp cửu Trung sao?” Tô Nhiên nói.
Diệp Cửu Trung:”,.
Đường đường là Chiến Thần Hoa Hạ, cửu Trung vương, lại bị cô nhóc này gọi là: Tiểu Trung Trung???
“Tiểu Trung Trung à, cám ơn anh đã giải vây cho tôi, còn dạy dỗ gã khốn họ Triệu kia nữa!” Tô Nhiên lặp lại lần nữa.
Diệp Cửu Trung cũng không để ý đến xưng hô của Tô Nhiên dành cho mình, anh khẽ mỉm cười nói: “Khách sáo rồi!”
“Nhưng mà, thằng khốn họ Triệu kia có thù tất báo đấy, hắn làm đủ trò xấu, tôi chỉ lo anh ta sẽ trả thù anh thôi!”
Đột nhiên Tô Nhiên lại lo lắng lẩm bấm một câu.
“Tiếu Trung Trung à, nếu không, tôi cho anh ít tiền, anh chạy trốn đi!”
Cái gì?
“Chạy trốn?”
Đây là lần đầu tiên có người nói với Diệp cửu Trung hai chữ như thế này.
“Đúng vậy! Tên ác ôn họ Triệu kia là công tử bột hai đời vô phép vô tắc ở Giang Thành! Anh đã đánh anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ không dề dàng buông tha cho anh được! Vì thế tôi cảm thấy, tốt nhất anh nên chạy cho nhanh, đỡ bị anh
ta bắt nạt.”
Tô Nhiên tốt bụng nói.
Diệp Cửu Trung lại chỉ nở nụ cười.
Trong thiên hạ này?
vẫn còn có người khiến cho cửu Trung vương chạy trốn được hay sao?
“Yên tâm đi, tôi sống đến từng này tuối rồi còn chưa từng bị người ta bắt nạt gì đâu!” Diệp Cửu Trung nói thật.
“Cái gì, Tiểu Trung Trung à, sao anh cố chấp quá vậy? Tôi biết là anh biết đánh nhau, nhưng dù sao anh cũng chỉ là người sửa xe, hơn nữa còn bị mất trí nhớ! Anh nói tôi nghe, làm sao có thế đối phó với gã họ Triệu hư hỏng đó?” Tô Nhiên nói.
Diệp Cửu Trung hất khuôn mặt anh tuấn lên, nói: “Tin tôi đi, anh ta không bắt nạt được tôi đây.”
“Nghĩ đi nghĩ lại, nếu anh không muốn đi thì cứ ở lại đây đi!”
“Yên tâm, có chị ở đây rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ tốt cho anh, không để tên ác ôn kia bắt nạt anh đâu!”
Tô Nhiên vừa nói vừa vổ vỗ vai Diệp cửu Trung.
Diệp Cửu Trung đen mặt!
Này này, cô gái à, cô nói rõ ra nhé?
Tôi với cô, là ai bảo vệ ai hả?
“Tiếu Trung Trung à, anh biết không? Hôm nay tôi gặp được một quý nhân đấy!”
Tô Nhiên chuyển sang chuyện khác, cô vừa đi sang bên, cầm lấy một trái chuối tiêu nhét vào trong miệng, bắt đầu ăn.
“Quý nhân gì?”
Diệp Cửu Trung nhíu mày lại.
“Cái này à? Nói ra dài dòng lắm!”
“Anh có nhớ tôi bị người trong nhà bắt về nhà không?”
Diệp Cửu Trung “ừ” một tiếng.
Tô Nhiên tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng lần này bị gia tộc bắt lại thì không ra được nữa, không ngờ chiều nay, đột nhiên người giàu nhất Giang Thành là tập đoàn Đế Hào lại tìm tới Tô gia chúng ta!”
Nghe đến đó, khóe miệng Diệp cửu Trung dânq lên ý cười.