Cửu Trung Vương - Chương 18 Yên tâm, có tôi đây rồi
Chương 18: Yên tâm, có tôi đây rồi
Nhìn Diệp Cửu Trung nói vậy, Tô Thanh Hà cũng có phần do dự.
Nếu như cậu ta đúng là con nuôi của Chu Thiên Hào ở tập đoàn Đế Hào, vậy thì chuyện của Nhiên Nhiên và anh ta có thể nói là một bước lên mây.
Nhưng mà, cậu ta có phải là vậy không?
Cái này Tô Thanh Hà không dám chắc chắn.
Nghĩ hồi lâu, Tô Thanh Hà nói: “Diệp thiếu gia à, cậu yên tâm! Nếu như cậu và Nhiên Nhiên thật lòng yêu nhau, vậy người làm bố mẹ sẽ không can thiệp tới!”
“Chỉ là chuyện từ hôn cũng là việc lớn, tôi cần suy nghĩthêm một chút!”
“Xin Diệp thiếu gia cho tôi chút thời gian, tôi bảo đảm sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng!”
Diệp Cửu Trung nghe vậy thì nhìn qua Tô Nhiên.
Tô Nhiên cũng biết, ép bố mẹ quá họ cũng không thể làm gì được, vì thế cô chỉ có thể gật đầu.
“Diệp thiếu gia à, cậu ngồi đây uống trà trước đã!”
“Nhiên Nhiên, con theo bố vào thư phòng đi,
bố có việc muốn nói với con.”
Dứt lời, Tô Thanh Hà bèn dẫn Tô Nhiên rời đi.
Trong phòng sách.
Sau khi Tô Thanh Hà dẫn Tò Nhiên đến phòng thì vội vàng khép cửa phòng lại.
Sau đó ông ta kéo con gái đi sang một bên.
“Nhiên Nhiên, con nói bố nghe, cậu ta có đúng là con nuôi của đại gia bậc nhất Giang Thành chu Thế Hào không? ? ?”
Tô Nhiên nhắm mắt nói: “Đúng mà bố!”
“Con không lừa bố chứ?”
“Không ạ!”
“Thế thì kỳ lạ! Sao con lại quen một nhân vật tầm cỡ như thế ở tập đoàn Đế Hào? Sao bố lại không biết?” Tô Thanh Hà nghi hoặc nói.
Tô Nhiên gãi đầu rồi đáp: “Bọn con… bọn con quen qua mạng!”
“Qua mạng?”
“Vâng ạ!”
Sau đó Tô Nhiên kể lại một câu chuyện tình cảm đầy máu chó trên mạng cho Tô Thanh Hà nghe.
Tô Thanh Hà nghe xong thì sửng sốt một hồi.
“Bố à, con xin bố đấy, xin bố tin con đi! Con không muốn gả cho cái tên Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải kia thật! Nếu như bố cứ ép con kết hôn với anh ta, vậy thì con chỉ có thế tự sát thôi!”
Tô Nhiên nói.
“Con bé ngốc này, nói nhăng nói cuội gì đấy?”
“Như vậy đi, đế bố gọi điện thoại cho bác cả của con, nếu như Diệp thiếu gia đúng là con nuôi của người giàu nhất Giang Thành Chu Thế Hào, vậy bố nghĩ bác cả của con cũng không dám ngăn cản hạnh phúc của con đáu.”
Tô Nhiên nhìn thấy bố gọi điện cho bác cả, cuối cùng cũng chỉ có thế bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cứ như vậy, Tô Thanh Hà cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Thiên Hoành.
Trong một gian phòng ở hội sở.
Tô Thiên Hoành đang ngồi uống trà và nghe nhạc du dương, ở bên cạnh ông ta còn có con trai của ông là Tô cấm.
Lúc này đây, nhận được điện thoại của Tô Thanh Hà, sắc mặt của ông ta thoáng trở nên âm trầm.
Sau hai phút nhận điện thoại, lúc này Tô Thiên Hoành mới khó chịu tắt máy.
“Bố ơi, xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của bố kém quá vậy?”
Tô Cẩm nhìn thấy sắc mặt của bố mình thay đối như thế thì không nhịn được hỏi.
Tô Thiên Hoành cũng không trả lời Tô cẩm mà uống một hớp trà, sau đó, choảng một tiếng, ông ta ném mạnh chén trà kia xuống đất.
Chuyện này làm Tô cấm giật mình.
“Bố ơi, rốt cuộc là sao ạ?”
Tô Thiên Hoành âm trâm nói: “Còn sao nữa? Đương nhiên là con nhóc đê tiện Tô Nhiên kia rồi!”
“Nhiên Nhiên?”
“Con nhóc kia lại làm gì nữa ạ?” Tô cấm hỏi.
Tô Thiên Hoành kể lại đầu đuôi gốc ngọn mình vừa nghe được qua điện thoại.
Lúc nói thân phận của Diệp cửu Trung chính là con nuôi của Chu Thế Hào ở tập đoàn Đế Hào, Tô Cấm cũng thấy bối rối!
“Cái gì kia? Gã người đàn ông hoang dã ở cùng con nhỏ kia lại là con nuôi của người giàu nhất Giang Thành chu Thế Hào sao?”
“Sao có thể có chuyện đó được chứ? Sao con nhỏ kia lại quen một nhân vật lớn như vậy
được?”
Sắc mặt Tô Thiên Hoành âm trầm nói: “Bố cũng không rõ lắm! Nhưng mà, trưa hôm nay con cũng thấy đó, hình như đại gia bậc nhất Giang Thành có quen con nhỏ kia thật!”
“Bố ơi, ý của bố là con nhỏ Nhiên Nhiên kia có thế bám vào tập đoàn Đế Hào rồi? ?” Tô cấm nói.
“Bố không biết! Nhưng bố biết là, nếu như bởi vì con nhỏ này mà chúng ta phải đắc tội với Triệu thiếu gia, vậy thì đúng là xui xẻo rồi!”
“Đúng đấy bố, dù sao chúng ta cũng đã cầm tiền của Triệu thiếu gia rồi, hơn nữa, còn sắp ký hợp đồng nữa.”
Nghe nói vậy, sắc mặt Tô Thiên Hoành càng lúc càng khó coi.
Qua hồi lâu.
Ông ta bỗng đứng lên rồi nói: “Bắt đầu từ bây giờ, con lập tức vận dụng tất cả các quan hệ của mình, điều tra xem thử Chu Thế Hào có phải có một người con nuôi hay không! Còn bố sẽ đi đến tập đoàn Trung Hải một chuyến!”
“Bố ơi, bố đi gặp Triệu thiếu gia sao ạ?” Tô Cấm hỏi.
Tô Thiên Hoành gật đầu.
“Ừ!”
“Cho dù con nhỏ kia có tìm được con nuôi của tập đoàn Đế Hào thật hay không, bố đều phải nói với Triệu thiếu gia! Nếu không, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn mất!”
“Vâng, con hiểu rồi bố! Giờ con đi liên lạc tìm người điều tra!”
Nhà họ Tô.
Từ khi Tô Nhiên lừa gạt bố mẹ mình xong, cô vần ngồi ở đó chờ kết quả.
Đối với cô mà nói, chỉ cần lần này có thế lừa được họ, hủy hôn với Triệu Thiểu Phong thì sau này cô có thế bồi tội với bố mẹ cô.
Còn về Diệp Cửu Trung.
Anh đang nhàn nhã ung dung ngồi ở đó, uống trà.
“Tiểu Trung Trung à, bảo anh giả làm con nuôi của Chu Thế Hào, anh có sợ không?”
Tô Nhiên đi tới nhỏ giọng hỏi.
“Cái này thì có gì phải sợ?” Diệp cửu Trung nói.
Khà khà.
“Không sợ thì tốt! Nếu lần này chúng ta lừa được, chắc chắn chị đây sẽ khen thưởng cho anh!” Tô Nhiên cười nói.
Đúng lúc ấy thì, ông bà Tô đi từ bên ngoài
vào.
Sau khi nhìn thấy Tô Nhiên, Tô Thanh Hà vẫy tay với Tô Nhiên gọi lại: “Nhiên Nhiên, con đi ra ngoài một chút.”
Tô Nhiên bèn đi ra theo họ.
“Thế nào rồi bố?”
Tô Thanh Hà nói: “Vừa nãy bác cả của con gọi điện thoại nói, ông ấy sẽ về nhà ngay! Hơn nữa… ngay cả Triệu thiếu gia cũng tới!”
Cái gì?
“Triệu Thiểu Phong cũng tới?” Tô Nhiên vừa nghe đã biến sắc.
“Bác cả của con còn nói qua điện thoại, bên tập đoàn Trung Hải vẫn luôn hợp tác với tập đoàn Đế Hào, vì thế Triệu thiếu gia muốn tự mình gặp vị con nuôi của Chu Thế Hào từ tập đoàn Đế Hào xem thử!”
Hả?
Tô Nhiên sợ hãi thốt lên.
“Bố, bố nói… Triệu Thiếu Phong biết chu Thế Hào của tập đoàn Đế Hào sao?”
Tô Thanh Hà nói: “Hẳn là vậy.”
“Xong, xong rồi! Nếu như tên khốn Triệu Thiểu Phong kia quen Chu Thế Hào thật, đây
chẳng phải mình sẽ bị vạch trần thật sao?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Nhiên cũng thay đối.
“Nhiên Nhiên, con làm sao vậy?”
Tô Thanh Hà hỏi.
Tô Nhiên vội khoát tay nói: “Không sao ạ, không có chuyện gì!”
Dứt lời, cô tái mặt chạy tới bên người Diệp Cửu Trung.
“Tiểu Trung Trung ơi, xong rồi! Lần này chúng ta xong đời rồi!”
Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tô Nhiên, Diệp Cửu Trung đặt chén trà trong tay xuống, hỏi: “Cái gì mà xong đời?”
“Tên khốn Triệu Thiếu Phong kia chuẩn bị tới!” Tô Nhiên nói.
Nghe thấy tên Triệu Thiếu Phong, Diệp cửu Trung thờ ơ nói: “Yên tâm, có tôi đây rồi, không cần sơ!”