Đã làm lại rồi, không phải sao? - Chương 3
8
Khi tôi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.
Phòng bệnh chỉ có một mình tôi.
Bên ngoài, em chồng đang cãi nhau với Cát Đại Phúc, “Đứa con chị dâu tôi khó khăn lắm mới mang thai được, lại bị anh đá cho sảy mất, anh đúng là đồ súc sinh!”
Giọng Cát Đại Phúc khàn đặc, “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình.
Mặc dù sớm đã cảm nhận được đứa bé này rời xa tôi rồi, nhưng lúc này tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Tôi, Trương Song Tỏa và em chồng, đều có thể gọi là trẻ mồ côi.
Ba chúng tôi nương tựa vào nhau mà lớn lên.
Chúng tôi an ủi lẫn nhau và vô cùng khao khát tình thân.
Vào ngày biết tôi mang thai, Trương Song Tỏa vui đến mức nói năng lắp bắp.
Hắn cưỡi ngựa vào huyện lỵ mua cho tôi hai cân thịt, nói tôi là đại công thần của gia đình.
Đó là miếng thịt ngon nhất tôi từng ăn.
Lúc đó tôi thật sự cho rằng, có đứa con này, có thể thay đổi tình cảm giữa tôi và Trương Song Tỏa.
Thế nhưng kiếp trước, sau khi đứa bé ra đời, Trương Song Tỏa chỉ nhìn một cái, rồi đem con cho người khác.
Hắn mặc kệ tiếng khóc gào của tôi, kéo tôi đến khu rừng nơi Bạch Tuyết chớt, cứng rắn mổ bụng tôi ra.
Ký ức tràn về trong tâm trí.
Bên tai tôi vang lên tiếng dao rạch qua da thịt.
Tôi không kìm được mà run lên.
“Chị dâu, chị sao vậy?”
Giọng nói của em chồng kéo tôi về thực tại.
Ngẩng đầu lên, Cát Đại Phúc mắt đỏ hoe đứng trước mặt tôi.
Anh ta lại khóc sao?
Không chỉ khóc, giây tiếp theo, Cát Đại Phúc quỳ xuống trước mặt tôi.
“Minh Dương, đều là tôi hại chớt con của cô, cô đánh tôi đi mắng tôi đi, chỉ cần cô nguôi giận, làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý.”
Cát Đại Phúc và Trương Song Tỏa từng là bạn học, con người chính trực nhiệt tình.
Khi Trương Song Tỏa đi lính, anh ta không ít lần quan tâm đến tôi.
Thậm chí vào mùa vụ bận rộn, cũng là làm xong việc đồng áng nhà tôi trước rồi mới lo đến nhà mình.
Tôi luôn kính trọng anh ta như anh trai.
Nếu không Trương Song Tỏa cũng sẽ không bảo anh ta đến khuyên tôi.
Tôi thở dài một hơi, “Đại Phúc, không sao đâu, tôi biết anh là lo lắng, chỉ là dùng sai cách thôi.”
Nghe tôi nói câu này, Cát Đại Phúc ngược lại càng áy náy hơn.
Anh ta giơ tay tự tát mình mấy cái.
“Minh Dương, cô cứ trách tôi đi, cô càng không trách tôi, trong lòng tôi lại càng khó chịu.”
Tôi biết.
Với người có tâm tính như anh ta, sau khi nhìn thấy vũng máo đó của tôi, cái nút thắt này sẽ theo anh ta cả đời.
Tôi cũng không biết nên nói gì để an ủi anh ta.
Dù sao thì tôi cũng rất đau lòng.
“Đại Phúc.” Tôi gọi anh ta một tiếng, “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
“Cô nói đi.”
“Anh giúp tôi đến huyện kiện cáo một việc.” Tôi trầm giọng nói, “Đội trưởng dân quân làng Thạch Môn Trương Song Tỏa, trong thời gian tại vị đã sao lãng nhiệm vụ, dẫn theo dân quân đi xem phim cùng người tình, dẫn đến mười mấy mạng người ở làng Thạch Môn bị hại, các chị em phụ nữ bị bắt đi.”
Cát Đại Phúc và em chồng đều trợn tròn mắt.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng họ sẽ nói tốt cho Trương Song Tỏa.
Cát Đại Phúc gật đầu thật mạnh, “Được, tôi đi ngay bây giờ.”
9
Sau khi anh ta đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Em chồng rót cho tôi một cốc nước nóng.
Tôi nhận lấy, không kìm được mở miệng, “Song Thư, em sẽ không trách chị chứ.”
Em chồng đáp không đúng câu hỏi, “Chị dâu, chị có biết em làm sao mà sống sót được không?”
Là sau khi tôi đi, các chị dâu trong làng phát hiện cô ấy không chỉ bị gãy chân.
Sau lưng còn bị cành cây rạch một vết thương dài, máo chảy ròng ròng, rất đáng sợ.
Thầy thuốc trong làng chúng tôi thấy bộ dạng này của cô ấy nói không được, cứ thế này sẽ bị nhiễm trùng.
Liền liều chớt đưa em chồng về nhà mình bôi thuốc.
Chính trong khoảng thời gian đó, thổ phỉ đã phá được cổng đá lớn.
Lục soát từng nhà một.
Khi lục soát đến nhà thầy thuốc, em chồng không cẩn thận phát ra tiếng động.
Để bảo vệ cô ấy, thầy thuốc đã lao ra ngoài.
Em chồng nước mắt lưng tròng, “Mấy tên súc sinh đó đã làm nhục người ta ngay trước mặt em, rõ ràng là đau đớn như vậy, mà bà ấy không hề nói một lời nào.”
Cũng vào lúc đó, cô ấy đã nhìn thấy Yến Sơn Thanh.
Cô ấy đã ở trong trại của Yến Sơn Thanh mười tháng, khuôn mặt đó dù có hóa thành tro cô ấy cũng nhận ra.
Em chồng run rẩy khóc trong lòng tôi, “Chị dâu, đám thổ phỉ đó đều là lũ ô hợp, nếu anh trai có thể dẫn người về sớm hơn, thầy thuốc đã không bị làm nhục, trưởng thôn và những người khác cũng sẽ không chớt, chị làm đúng rồi, anh trai chính là đã thất trách!”
Tôi ôm lấy cô ấy, cũng rơi nước mắt.
Em chồng có thể nghĩ thông suốt, đáng tiếc có người lại không nghĩ thông.
Ngay trong ngày, Trương Song Tỏa hùng hổ xông vào phòng bệnh của tôi.
“Ngô Minh Dương, cô bảo Cát Đại Phúc đến huyện kiện tôi là có ý gì, cô có biết tôi suýt nữa đã tìm được đám thổ phỉ đó rồi không!”
Lúc này tôi mới biết, Trương Song Tỏa đã tìm kiếm trên núi cả ngày.
Cuối cùng khi tìm được chút manh mối, đã có người tiếp quản vụ việc này.
Hắn bị lãnh đạo phê bình trước mặt mọi người là không có đầu óc, cách chức đội trưởng đại đội của hắn, cấm hắn can thiệp vào vụ việc này.
Đuổi thẳng hắn và Bạch Tuyết từ trên núi xuống.
“Tâm địa cô thật độc ác, lại dùng thủ đoạn này để can thiệp vào chuyện này!”
Hắn lôi tôi từ trên giường bệnh dậy, trông như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Bạch Tuyết cũng từ bên ngoài bước vào, “Minh Dương, cô thật quá không hiểu chuyện, cô làm như vậy, không những hại đến tiền đồ của Song Tỏa, mà còn hại cả những người trong làng, ngoài anh ấy ra, ai còn có thể tìm được đám thổ phỉ đó chứ.”
Hai người họ lời qua tiếng lại đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng, “Trương Song Tỏa, là tôi không cho anh về cứu dân làng sao? Lúc đó Song Thư đã quỳ xuống trước mặt anh rồi, tại sao anh không về? Bây giờ cấp trên trách tội xuống, anh đều đổ hết lên đầu tôi, có phải là quá vô lý rồi không.”
“Cô còn mặt mũi nói.” Trương Song Tỏa trực tiếp bóp cổ tôi, “Nếu không phải cô dẫn đám thổ phỉ này đến, làng sao có thể thành ra thế này, bây giờ mọi người sống chớt chưa rõ, cô còn có tâm trạng giả bệnh.”
Hắn vung tay.
Tôi bị ném mạnh xuống đất.
Xương cụt đập xuống sàn, cơn đau dọc theo sống lưng lên đến đỉnh đầu.
Lúc này em chồng chạy về.
“Chị dâu!”
Cô ấy lao tới tát thẳng vào mặt Trương Song Tỏa một cái, “Trương Song Tỏa, anh điên rồi!”
“Trương Song Thư, em cũng hồ đồ theo cô ta, có phải em cũng có liên quan đến thổ phỉ không.”
“Liên quan cái mẹ anh ấy.” Em chồng không thể nhịn được nữa, “Anh có biết tên thổ phỉ đó là ai không, đó là Yến Vân Thanh đấy!”
Cái tên này vừa thốt ra, cả căn phòng đều im lặng.
Trương Song Tỏa như bị điểm trúng tử huyệt, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
Yến Vân Thanh.
Kẻ thù giếc cha giếc mẹ của cả ba chúng tôi.
Cho dù tôi thật sự có liên quan đến thổ phỉ, cũng sẽ không tìm người này.
Mấy phút sau, mặt Trương Song Tỏa như sắp nứt ra, “Sao, sao có thể?”
“Là thật.” Em chồng lại rơi nước mắt, “Em đã tận mắt nhìn thấy mặt hắn, anh à, Yến Vân Thanh chắc chắn là quay về báo thù.”
“Cho nên anh à, bây giờ anh biết rồi chứ, chuyện này chắc chắn không liên quan đến chị dâu.” Em chồng bất bình thay tôi, “Anh ngày thường bớt nghe lời mấy con tiện nhân đi, đừng có động một tí là không phân rõ đúng sai phải trái mà chỉ trích chị dâu, chị dâu vì chuyện này, con cũng bị người ta đá mất rồi, anh đến một câu quan tâm cũng không nói.”
“Cái gì?” Mặt Trương Song Tỏa lại tái đi lần nữa, “Con mất rồi!”
Hắn nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được.
Tôi cúi đầu nhìn bụng dưới, nơi đó đã phẳng lì rồi.