Đại ca vượt ngục - Chương 26 Anh em chó đẻ
Chương 26: Anh em chó đẻ
Doãn Thần mất hy vọng về Hồng Vệ Quân, đương nhiên dồn ánh mắt nhìn vào tôi.
“Cậu đi tự thú đỉ”. Tôi nói thẳng kiến nghị của mình: “Cậu không cố ý giết anh ta, tuy chuyện này không phải phòng vệ chính đáng nhưng cũng không phải cố ý giết người. Nếu cậu tự thú, có thái độ tốt sẽ được giảm tù mấy năm, tôi ở ngoài sẽ nghĩ cách giúp cậu ra sớm”.
Tuy tôi không có năng lực to lớn như Hồng Vệ Quân, nhưng dù sao tôi cũng là người sống trong tù ba nám trời, ít nhiều gì cũng quen một vài người.
Mà nói thật thì dù có thú tội trước, hay tỏ thái độ thế nào thì cậu ta vần sẽ phải bị kết tội hơn mười năm, không chạy đâu thoát, dù sao đây cũng là vụ án chết người!
Đám người A Phát im lặng giống như không đồng tình với kiến nghị của tôỉ, nhưng không aỉ nghĩ cách nào tốt hơn.
Ngô Phàm vẫn đang hút thuốc, anh ta vẫn tiếp tục hút.
Doãn Thần lau nước mắt nói: “Em nghe lời anh Hổ”.
Tôi gật đầu, đáp một tỉêhg rồi đưa điện
thoại di động cho Doãn Thần, ra dấu bảo đối phương tự gọi.
Doãn Thần cầm điện thoại lên suy nghĩ nửa ngày, vần không quyết tâm được đành nói với tôi: “Em đỉ vệ sinh chút anh Hổ”. Cậu ta nói xong đẩy cửa xe xuống, đứng ven đường cởi quần ra tiểu.
Nguyên Nguyên cũng đi theo xuống xe, đứng chung với cậu ta không biết nói cái gì.
Doãn Thần mặc quần xong xuôi, quay đầu nói với nhóm người trong xe: “Em cảm ơn anh Hổ đã chăm sóc em, nhưng em không muốn đi tự thú, không muốn cuộc sống thanh niên tươi sáng của mình phải trải qua trong tù! Em với Nguyên Nguyên sẽ rời đi, tương lai có cơ hộỉ nào đó chúng ta lại gặp nhau”.
Cậu ta nói xong lập tức cùng Nguyên Nguyên nhảy xuống bờ ruộng, vội vàng chạy ra khỏi ruộng hoang.
Đương nhiên, tôi không thể đuổi theo hai người họ.
Tôi khuyên cậu ta đi tự thú là làm trách nhiệm của một người công dân đúng luật pháp, nhưng để cho cậu ta rời đi cũng là trách nhiệm của một đại ca như tôi phải chịu ở thời điểm quan trọng.
Tuy cái chức đại ca của tôi chỉ mới phong lên có một lúc.
Tôi ngồi trong xe nhìn hai bóng người càng chạy càng xa, không thấy ghét hay khó chịu cũng nào. Ngược lại, tôi lại cảm thấy đầy thương xót và thông cảm giúp hai đứa nó, âm thầm nghĩ: Mình phải tống Hồng Vệ Quân vào tù!
“Được rồi, xe của tôi có camera hành trình. Lát nữa cảnh sát có tìm đến hỏi, thì chúng ta có chứng cứ chứng minh mình đã khuyên hai đứa nó tự thú mà không phải chứa chấp tội phạm truy nã ha ha!”, Ngô Phàm chọt chọt thứ treo trên kính xe, không ai ngờ được cái xe tàn của anh ta lại có món đồ này!
Thời gian trôi qua không lâu, có mấy xe cảnh sát đến gặp chúng tôi và đưa về đồn.
Ngô Phàm lấy camera hành trình của xe ra cho họ, thêm vào đó có đoạn video ghi lại chúng tôi đã khuyên Doãn Thần tự thú ra sao và lời khai của tất cả mọi người dều giống nhau.
Với lại có Hồng Vệ Quân âm thầm bỏ lực giúp đỡ, nên mấy người chúng tôi cũng được thả ra rất nhanh.
Khỉ chúng tôi ra ngoài, Hồng Vệ Quân tự lái xe đến đón. Gã lái chiếc xe Land Rover hai triệu
tệ, chở chúng tôi đến một nhà hàng rất cao cấp.
Nhưng A Phát với A Tài lại không muốn gặp gã, nên tìm cớ rồi rời đỉ trước. Chỉ còn tôi với Ngô Phàm ăn cơm với gã.
Trên bàn tiệc, Hồng Vệ Quân tỏ thái độ rất vui vẻ, uống say đến mức khuôn mặt đỏ hồng. Nhờ Doãn Thần đã giết một mãnh tướng ở bên phe Hồ Văn Hãn, với lạỉ cậu ta chạy trốn mà không lấy bất cứ đồng bạc nào của gã, nên trong vụ này, gã tổn thất ít nhất, lợi ích đạt được vượt qua những lỗ lã nho nhỏ.
“Nếu đám tay sai vô dụng của tôi có thể học được một ít Doãn Thần, thì tốt quá rồi”. Hồng Vệ Quân hớn ha hớn hở nói.
Tôi biết gã ước gì tất cả các tay sai đều làm việc giống như Doãn Thần, lấy tiền lương thấp nhưng gây ra một việc kinh thiên động địa, hiệu quả cao vượt qua mức bình thường.
Chắc chắn sau chuyện này, Doãn Thần sẽ nổi tiếng bởi Chu Hướng Dương cũng nổi tiếng là thằng du côn có vai vế trong xã hội, thế mà thua dưới tay một thằng nhóc. Tuy người đã chạy trốn không biết tìm ở đâu, nhưng chuyện này sẽ truyền khắp huyện Tương. Khoảng thời gian sắp tới, cậu ta sẽ trở thành thần tượng của hàng trăm thằng côn đồ, thậm chí sẽ có rất
nhiều người giả danh của cậu ta đi lừa bịp, động chuyện gì cũng sẽ nói “đại ca tôi là Doãn Thần đấy biết không?” hay “Mày có tin đại ca Doãn Thần của tòi về đánh chết mày”….
Nhưng bọn đó chỉ thấy Doãn Thần nổi tiếng vẻ vang ra sao thôi, chứ làm gì mà biết được cậu ta phải chịu đựng chua xót và đau khổ thế nào!
Tôi chắc chắn nếu cho Doãn Thần chọn lần nữa, cậu ta sẽ không đi lại con đường này.
Tôi nghĩ đến Doãn Thần vẫn đang chạy trốn bên ngoài, ăn không đủ no mặc cũng không đủ ấm, phải tránh né khắp nơi khỉ bị cảnh sát truy bắt. Mà Hồng Vệ Quân lại ở đây cơm no rượu say, thịt cá đề huề, nói cười vui vẻ, làm tôi giận sôi máu. Chỉ hận không thể lật bàn!
Nói thật, nếu tôi không phải đang nằm vùng thì mẹ nó, tôi chắc chắn không hầu hạ cái thứ lòng lang dạ sói này đâu!
“Phải rồi, trừ Chu Hướng Dương chết rồi kia thì tên Tề Tuấn kia cũng bị thương nghiêm trọng lắm, giờ nó vẫn còn nằm bệnh viện đấy! Hồ Văn Hãn đã thiếu hai đại tướng trong phút chốc, tôi vui quá chừng!”, Hồng Vệ Quân cười ha hả, tâm trạng thật sự rất vui vẻ giống như trẻ ra thêm vài tuổi.
“Khà khà, người chém Tê Tuấn kia là bạn của em đấy anh!”, Ngô Phàm đắc chí nói.
“Hửm? Thằng đó tên Đổng Tỉnh đúng không?”, Hồng Vệ Quân lập tức hỏi, xem ra thông tin gã điều tra được rất rõ ràng.
/zVâng, nó là bạn của em đấy anh. Nó đang mở một cái tiệm thu gom phế liệu, thường không có vào trong thành phố mà chỉ loanh quanh xung quanh các hương, trấn thu nhặt phế liệu thôi!”, Ngô Phàm mừng rỡ xoa tay, nịnh bợ.
“Ha ha, thằng nhóc kia cũng là người tài đấy chứ!”, Hồng Vệ Quân vừa lòng vỗ đầu.
Sau khỉ xe cảnh sát chạy vào thôn Đạo Viên, nhóm người lập tức giải tán. Không ai đi chủ động báo cáo cho cảnh sát biết về chuyện này, thêm vào đó, cảnh sát đến đây để bắt Doãn Thần, chuyện nông thôn đánh nhau rất bình thường, cho nên họ không bị xét hỏi nhiều.
Tóm cái quần lại thì aỉ bị thương thì về nhà tự giải quyết. Chỉ có khác biệt duy nhất là hiện tại Tề Tuấn vẫn còn nằm bệnh viện, mà Đổng Tinh đã băng vải và đi thu phế liệu tiếp rồi.
Sau chuyện này thì có thể đoán được, Tề Tuấn sẽ không dám trả thù. Dù gã có là đại ca sừng sỏ và nổi tiếng đến đâu ở huyện Tương, thì cái thôn kia cũng toàn đàn ông mà.
Trước khi vào bàn tiệc với Hồng Vệ Quân, tôi đã nhờ Ngô Phàm hỏi thăm tình hình của Đổng Tinh ra sao. Tôi còn nhờ anh ta giúp đưa ba mươi ngàn tệ qua đó nhưng Đổng Tỉnh lại trả lại, nói không cần.
Ngô Phàm cũng không khách sáo mà lấy luôn, dù sao anh ta cũng là loại người tiêu tiền như nước, là kiểu bắt được chim nhạn không thèm nhổ lông mà bỏ hết vào nồi hầm luôn một thể.
Suốt cả buổi tối, Ngô Phàm ân cần, kính thuốc lá, rót rượu cho Hồng Vệ Quân. Lời ra lời vào muốn xỉn làm người dướỉ trướng gã.
Nhưng tôi lại luôn phá rối anh ta, anh ta nói một câu, tôi chọt lại một câu, giống như chuyện anh ta có thể làm thì tôi còn có thể làm hơn thế. Dùng miệng lưỡi kiếm cơm, hầu hạ dưới váy phụ nữ gì gì đó đều có, tóm lại chọc cho Ngô Phàm khó chịu.
Đợi khi bữa tiệc vừa tàn, tôi với Ngô Phàm cùng xuống lầu tiễn Hồng Vệ Quân về.
“Có phải cậu có vâh đề không hả Lý Hổ, tôi chỉ muốn xỉn cơ hội kiếm chén cơm từ tay anh Quân thôi, sao cậu cứ đâm chọt tôi thế?”, Hồng Vệ Quân vừa đi, Ngô Phàm lập tức phát nổ với tôi.
“Cậu có điên không? Cũng đâu phải không biết con người của gã ra sao, Doãn Thần bị gã gài đến như vậy rồi cậu còn dám làm ăn với gã à?”. Tôi biết Ngô Phàm sẽ nổi điên với mình nên lập tức trả lời.
“Thế sao cậu còn đi theo Hồng Vệ Quân, sao cậu không trốn quách đi?”, Ngô Phàm hỏi lại.
“Tôi cũng hết cách rồi!”
“Sao mà không có cách, cậu nói tôi nghe!”
“…”. Tôi không biết phải giải thích với anh ta ra sao, chắc chắn không thể nói chuyện tôi làm gián điệp cho anh ta biết rồi.
“Cậu nói thật đỉ Lý Hổ, có phải cậu sợ tôi phất lên không?”, Ngô Phàm đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
“… Cậu uống say fôỉ đấy”. Tôi nhíu mày. Trước đây, Ngô Phàm sẽ không nghỉ ngờ tôi như thế.
“Tôi đang hỏi cậu đây, có phải cậu sợ tôi phất lên rồi vượt qua cậu không!”, Ngô Phàm đột nhiên nắm cổ áo của tôi, đôi mắt trừng to tức giận, chứng minh anh ta đã có chút say rồi.
“Cậu uống nhiều quá rồi thì về nhà ngủ đỉ được không?”. Tôi lập tức trợn trắng mắt.
“Tôi đi con mẹ cậu đây, thứ anh em chó đẻ! Lúc nào có chuyện tôi cũng giúp cậu, giờ cậu đã qua đợt khó khăn rồi sao cậu không chịu giúp tôi, có mẹ gì đâu mà không thể! Tôi sắp đói chết rồi mẹ nó!”, Ngô Phàm gào lên, rồi đấm mạnh cho tôi một cú vào mặt.
“Cậu nói cái địt mẹ gì đấy! Vừa rồi tôi đưa cậu ba mươi ngàn tệ đó là tất cả tiền tiết kiệm của tôi đây, mẹ nó!”. Đương nhiên, tôi chả nể nang gì anh ta, nên đạp thẳng chân vào bụng Ngô Phàm.
Ngô Phàm làm sao đánh lại tôi được, anh ta lập tức bị tôi đạp đến bò ra đất.
“Má nó, ba mươi ngàn tệ không đủ tôi nhét kẽ răng đấy!”, Ngô Phàm nhanh chóng nhảy dựng lên, nhào vào tôi.
Chúng tôi cứ thế sảng khoái đánh cho đã tay một trận ở bên đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Tôi đấm cho anh ta bầm một con mắt như gấu trúc, còn anh ta lại đâm cho mũi tôi chảy máu ròng ròng.
“Từ nay về sau, tôi với cậu khỏi anh em gì sất nhá Lý Hổ!”, Ngô Phàm gào to đến mức chọc cho bóng đèn cảm ứng của nhà sát bên cũng phát sáng lên.
Sau đó anh ta rời đi với bước chân loạng choạng, ánh đèn đường rọi lên bóng lưng anh ta cực kỳ tiêu điều.