Đại La Thiên Tôn - Chương 643
Sự khắc nghiệt của chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, sự lạnh lùng của thiên địa tạo hóa vẫn cứ tiếp tục.
Chỉ thấy Tàng Tử Đang quỳ bệch dưới đất, kiếm trên tay chẳng rõ từ lúc nào buông lơi, như nằm chết lặng trên mặt đất. Còn nàng thì nước mắt giàn giụa, tiếng nấc ai oán chưa lúc nào dừng cả.
Tinh Hồn trong đôi mắt màu đỏ vô thần in bóng nàng vào, nhưng dường như cái bóng ảnh này chưa một phút giây nào lưu lại trong tâm trí hắn cả. Tựa như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất trong hư vô.
Bỗng tâm linh máy động, từ phía sau truyền đến một luồng sát khí.
“Đến rồi sao?”
Việc này dường như đã nằm trong dự tính của hắn.
Ánh mắt nhìn xuống Tàng Tử Đan, trên gương mặt hắn không xuất hiện một chút biểu tình nào, thanh âm nhẹ nhàng, nhưng mà nghe sao còn lạnh hơn cả cơn gió bắc thổi từ bắc hoang:
– Tàng Tử Đan, nếu nàng muốn bên ta như vậy, ta sẽ toàn thành giúp nàng.
Tàng Tử Đan từ từ ngẩn đầu nhìn lên, nhìn khuôn mặt lạnh như tiền ấy, nước mắt vẫn chưa được lau đi, đôi mắt đẹp ấy là vô vàn nỗi bi thương tiếc hận. Nàng nhìn hắn, và có lẽ… đây cũng là lần cuối cùng. Tay hắn vuốt qua nhẹ nhàng, nàng cảm nhận được một luồng hơi lạnh chết chóc thổi qua cổ mình.
Cùng lúc ấy, ba người Tàng Thiên Ca vừa đến nơi đến nơi. Toàn bộ viễn cảnh đó, Tàng Thiên Ca nhìn thấy hết cả, nhìn thấy một cách rõ ràng, ở một góc quan sát rõ nhất. Hắn hét lớn một tiếng, như muốn xé rách cả cổ họng, trong tiếng gào ấy là sát khí chấn động thương khung.
– Ninh Tiểu Tam, HHắnta phải giết ngươi.
Hình ảnh mà hắn nhìn thấy, chính là một hình ảnh bi thương nhất. Một cái xác người không đầu từ từ ngã xuống mặt đất, máu từ chiếc cổ không ngừng chảy ra, ướt đẫm cả một góc đất. Còn trên tay Tinh Hồn chính là cái đầu của cái xác đó, là đầu của Tàng Tử Đan.
Gầm lên một tiếng phẫn nộ uất ức xen lẫn bi thương, cả người hắn rực sáng lên ánh bạch quang, Tàng Thiên Ca như hóa thành một tia thiểm điện màu trắng, trong tiếng xé gió có thanh âm long ngâm truyền ra.
– Cửu Thiên Chân Long Phá.
Sát khí ẩn hiện trong sát chiêu, chưởng ấn phá không đánh tới khiến cho gió lốc tán loạn, phong nhận bắn ra tung tóe xung quanh. Ánh mắt giận dữ điên cuồng, hắn đang thực sự muốn giết chết Tinh Hồn. Nhưng hắn có thể sao?
Điều này không thể.
Nhìn sự điên cuồng phẫn nộ ấy, ánh mắt Tinh Hồn vẫn không xuất hiện một biểu cảm nào. Dường như hắn chẳng hề đặt Tàng Thiên Ca vào trong mắt vậy. Đầu lâu Tàng Tử Đan lơ lửng trên tay bỗng nhiên bốc cháy, trong giây lát hóa thành tro bụi, bị cơn gió ập đến thổi bay vào hư vô. Chỉ thấy Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, chân bước đến một bước. Một bước này chậm rãi, nhìn như tùy tiện, thế nhưng dường như ẩn chứa lực lượng đại đạo, vô hình chung khiến cho người ta thấy chấn nhiếp.
Tay siết lại thành quyền, nguyên lực nén lại, sau đó đánh ra một quyền. Tàng Thiên Ca điên cuồng lao đến, hắn đấm xuyên qua cơ thể Tinh Hồn, nhưng chớp mắt hắn ngây ra. Bởi vì hắn phát hiện, kẻ mình vừa đánh chỉ là một đạo tàn ảnh đang quay lưng về phía hắn mà thôi.
Ngay sau đó, một luồng hơi lạnh xuất hiện ở giữa ngực, ầm một tiếng, xương ngực rạn nứt, thụt vào trong thành một cái lỗ nhìn mà kinh dị. Tàng Thiên Ca phun ra máu tươi, vừa hét thảm một tiếng, cơ thể bị lực một đấm kia đẩy ngược về phía sau, ngã nhào vào đống đổ nát.
Trong khói bụi lấp đầy không gian, một giọng nói lãnh đạm cô tịch từ phía màn sương truyền ra:
– Ngươi khiến ta rất thất vọng. Ta đã dạy ngươi rất nhiều thứ, đổi lại ngươi chỉ có thể làm được chừng ấy thôi sao, Tàng Thiên Ca.
Bóng người trong làn khói hiện ra. Mái tóc trắng tinh dù trong sương khói vẫn rất nổi bật, đó là một mái tóc trắng không chút sinh cơ, trong gió lớn đang bay tán loạn. Hắn mặc áo bào màu đen, khí tức cô động lại quanh người hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác hắn tách biệt hoàn toàn với thế giới này vậy.
Chỉ là chừng đó không phải là thứ khiến Quân Mạc Tà và Võ Canh vừa đến chú ý nhất. Thứ khiến hai người họ để tâm, đó chính là khuôn mặt.
Gương mặt của Tàng Thiên Ca và Tinh Hồn giống hệt nhau. Sự khác biệt chỉ đến từ mái tóc cùng với biểu cảm đôi mắt mà thôi. Còn lại, từ dung mạo đến tướng tá y hệt như nhau.
Trước đây, khi nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Quân Mạc Tà từng xuất hiện cảm giác này rồi. Nhưng hắn cho rằng bản thân nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ thì…
Cùng lúc đó, Tàng Thiên Ca cũng gượng người ngồi dậy. Hắn mở mắt ra, đập vào đôi mắt hắn chính là gương mặt của chính mình. Trong giây lát hắn ngẩn ra.
“Hắn… tại sao lại giống hệt ta vậy?”
Hắn dám chắc rằng, mẫu thân hắn chỉ sinh ra duy nhất một đứa con mà thôi. Và đứa con đó chính là hắn. Nếu tồn tại một người an hem khác, Thiên Long thần điện sớm đã truy tìm rồi. Nhưng hắn không hiểu… bởi vì hơi thở của người này, hơi thở của người này khiến cho hắn rất quen thuộc. Cứ như rằng… hắn và người này chính là một vậy.
– Ngạc nhiên sao?
Đứng trước mặt Tàng Thiên Ca, Tinh Hồn chậm rãi mở miệng hỏi.
Chỉ thấy trong giây lát kinh ngạc, câu nói của Tinh Hồn như tiếng sấm nổ vang trời khiến cho Tàng Thiên Ca giật mình hồi tình. Nhắm mắt mở mắt quên đi biểu cảm vừa rồi, hắn chống tay đứng dậy, lau đi tia máu chảy ra ở miệng. Hắn không đáp câu hỏi của Tinh Hồn, mà hỏi lại:
– Tất cả những chuyện ngươi làm đều là nhắm vào ta? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?
Hắn đứng thẳng người dậy, dù thân thể vẫn còn hơi run run, có thể hắn đang cố gắng kiềm chế kích động của mình.
Một chiêu vừa rồi đã chứng tỏ, thực lực của Tinh Hồn rất mạnh. Quyền vừa rồi chỉ là cảnh cáo mà thôi, nếu như không nương tay, vết thương của hắn sẽ không nhẹ như vậy, thậm chí có nguy cơ mất mạng. Đứng trước một đối thủ vừa mạnh vừa nguy hiểm, tuyệt đối không thể sơ suất, nếu không hậu quả phải trả chính là cái mạng nhỏ này.
Đúng lúc này, đám Long Uyên cũng vừa tới nơi. Bọn chúng đứng cách chỗ của Tinh Hồn chừng vài chục mét, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy và nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại. Không có ai tiến thêm một bước nào cả, chỉ đứng một bên và quan sát, bởi vì đây là mệnh lệnh, đồng thời cũng chính là cơ hội để có thể chứng kiến sức mạnh thực sự của sư tôn bọn chúng. Đã rất lâu rồi, bọn chúng vẫn chưa nhìn lại Tinh Hồn ra tay thật sự.
Tinh Hồn đứng thẳng, đặt hai tay ra phía sau, gió nhẹ làm lay động hàng tóc trắng, uẩn khí cô độc vẫn chưa hề tán đi. Chỉ thấy hắn lãnh đạm nói:
– Dùng nắm đấm nói chuyện đi. Muốn biết câu trả lời thì phải giành chiến thắng.
Rồi ánh mắt dời qua hai bên, chính là đang nhìn Quân Mạc Tà và Võ Canh, nói tiếp:
– Hai người các ngươi lên cùng với hắn. Ta muốn xem thời gian qua, các ngươi đã tiến bộ đến đâu, đã đủ thực lực để ngăn cản ta lại chưa.
Vừa nói, hắn vừa nâng bàn tay lên, những ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích.