Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 176
“Tôi cảm thấy, tên nhóc lúc nãy phách lối như vậy, chúng ta cũng nên dạy cho nó một bài học, đến lúc đó chúng ta đưa ác linh qua bên đó, rồi đến cứu nó chậm một chút, hù cho tên nhóc đó tè ra quần thì thôi! Pháp luật không trừng trị được nó thì tôi không tin là người bị nó hại chết cũng không có tư cách để trừng trị nó!”
Lúc nãy Dịch Kiệt kia vậy mà dám ném chén trà vào Linh Bảo, phải chọc tên nhóc mập nó sợ chết luôn mới được.
Người trước giờ luôn ngay thẳng như Tề Mục cũng không phản đối, ngược lại còn nói: “Pháp luật quy định, muốn đưa vào trường cải tạo thì phải có sự đồng ý của phụ huynh, còn nếu đưa vào bệnh viện tâm thần thì có thể do bên công an cưỡng chế nhập viện.”
Tiểu mập lập tức hiểu ngay ý của anh, ngầm cười hiểu với nhau:
“Lão đại, hay nha! Để loại cặn bã này ở ngoài cũng gây nguy hiểm cho xã hội, cứ coi như nuôi mập rồi làm thịt vậy, mấy năm nay cũng không biết nó đã gây họa cho biết bao nhiêu người, chi bằng sớm đưa nó vào viện tâm thần, như vậy ai cũng đều tốt cả, ha ha ha!”
Trước hành vi giết mẹ xấu xa của cậu bé đó, tất cả mọi người đang có mặt bao gồm cả cảnh sát Trương, không ai đưa ra bất kỳ phản đối nào.
Đám cảnh sát tới khiến cho tâm trạng của Dịch Kiệt vô cùng khó chịu, buổi tối ăn cơm xong, cậu ta lại cầm điện thoại của ông nội về phòng tiếp tục chơi game.
Bởi vì đại sư đã cảnh báo trong nhà cậu ta không được dùng cáp mạng internet, cũng không thể dùng máy tính, nên cậu ta chỉ có thể dùng mạng di động của điện thoại chơi game cho vơi bớt nỗi buồn bực trong lòng.
Bây giờ độ cảm nhận chơi game trên điện thoại không hề thua kém gì so với trên máy tính, chơi game một hồi Dịch Kiệt bắt đầu đắm chìm vào trong đó. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà đã 10h tối, trong lúc đó ông nội của Dịch Kiệt đã hai lần tới giục cậu ta mau đi ngủ, nhưng Dịch Kiệt đang mải đánh thắng thì làm gì chịu đi ngủ.
Ông nội Dịch Kiệt cũng không dám cằn nhằn, sợ chọc giận đứa cháu đích tôn yêu quý nổi giận. Cho nên cũng chỉ dặn dò một câu rồi cùng bạn già của mình đi ngủ.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc, bên ngoài cửa sổ cũng dần trở nên yên tĩnh. Dịch Kiệt đang lúc đến thời khắc mấu chốt của trận đánh thì tự nhiên màn hình điện thoại di động đen thui, cậu ta tưởng là hết pin rồi, mắng to một tiếng, sau đó vội vàng đi đến bên giường cắm sạc, rồi ấn nút nguồn mở máy.
Nhưng ai mà ngờ điện thoại di động lại chẳng có chút phản ứng nào.
Cậu ta nhìn kỹ lại thì phát hiện trên màn hình điện thoại phản chiếu một đôi mắt đỏ ngầu.
“A!” Dịch Kiệt bị dọa cho giật nảy mình, suýt nữa thì ném luôn cái điện thoại, sau đó cậu ta lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ lần nữa thì lại không thấy gì cả.
Điện thoại mở máy thành công, trên màn hình điện thoại là hình một người phụ nữ tóc xoăn mặc chiếc áo màu nâu sẫm, khoảng ba, bốn mươi tuổi, thoáng nhìn thì sắc mặt cô ta tái nhợt, hoàn toàn không xinh đẹp như mấy cô gái trong các hình nền điện thoại thường thấy. Cậu ta vội vàng mở lại trò chơi, hoàn toàn không chú ý đến mấy chuyện nhỏ đó. Nhưng ngay khi cậu ta muốn mở lại trò chơi thì lại phát hiện không thể mở nó ra được.
Cậu ta điên cuồng ấn lại mấy lần cũng không hề có phản ứng gì. Chính ngay lúc cậu ta tính khởi động điện thoại lần nữa thì phát hiện ra tất các biểu tượng trên màn hình điện thoại đều biến mất hết, hình nền người phụ nữ đó không còn bị che chắn mà hiện ra một cách rõ ràng.
Lúc này cậu ta mới nhìn thấy rõ hình dáng của người phụ nữ trên hình nền kia, mấy lọn tóc xoăn trên đầu có chút xốc xếch, người phụ nữ mặc một bộ đồ mùa thu màu nâu sẫm, trên khuôn mặt gầy guộc có một vết sẹo dài, được khâu kín mít nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy máu đỏ bên trong. Miệng của cô ta bị dán băng keo, mắt cũng đang nhắm lại, mặc dù đã được trang điểm khâm liệm để nhìn cho thanh thản nhưng cả khuôn mặt nhìn lại vẫn có chút lạnh lẽo.
Đây chính là hình dáng của Tào Tú Chi mẹ ruột của Dịch Kiệt lúc khâm liệm. Lúc đó tiền trang điểm còn do ông bà ngoại của Dịch Kiệt trả, hai người già đau lòng vô cùng, mặc dù phí trang điểm rất đắt nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức để đứa con gái bị chém rời từng mảnh được chôn cất một cách lành lặn, trang nghiêm.
Bức ảnh như vậy sao lại xuất hiện trên điện thoại chứ!
Lưng của Dịch Kiệt đổ đầy mồ hôi lạnh, người phụ nữ trên bức ảnh vậy mà đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đỏ như máu, miệng cô ta há ra, keo dính trên miệng bị giật ra từng chút một, để lộ ra nụ cười âm trầm:
“Tiểu Kiệt, đã 11h rồi sao con còn chưa ngủ?” Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn run rẩy từ trong điện thoại vọng ra, ở trong đêm tối lại càng khiến người ta sợ hãi thêm.
“Có ma!” Dịch Kiệt sợ hãi hét lên một tiếng rồi ném điện thoại ra xa, sau đó bò lăn đến kéo cửa ra, nhưng cánh cửa vặn mãi cũng không mở được.
Dịch Kiệt lập tức lo lắng đến toát cả mồ hôi hột, vừa vặn cửa vừa sợ hãi hét lớn “ông bà nội cứu mạng”.
Nửa năm trước, đêm hôm thất tuần đầu của mẹ cậu ta, cậu ta đột nhiên bị dây cáp quấn chặt cổ, suýt chút bị lôi từ cửa sổ xuống, cậu ta quả thực đã bị dọa cho sợ tím mặt, nhưng lúc đó không nhìn thấy cái gì cả, sau đó nghe ông già làm phép kia nói là do người mẹ mà cậu ta ghét tìm tới.
Trẻ con thì mau quên, qua một thời gian bình yên vô sự, cậu ta dần quên đi mất chuyện đó. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người mẹ quỷ dị như vậy xuất hiện trên điện thoại di động, sao cậu ta có thể không sợ được chứ.
Cậu ta không mở được cửa, liền hung hăng xô vào cửa như con ruồi không đầu nóng nảy vậy, mà trong điện thoại ở dưới đất vẫn vang vọng mãi giọng nói khàn khàn, run rẩy của Tào Tú Chi:
“Tiểu Kiệt, đã 11h giờ rồi sao con còn chưa đi ngủ…”
Cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra từ bên ngoài.
Ông bà nội của Dịch Kiệt từ bên ngoài vội vàng chạy vào, ôm cậu ta vào lòng hô to:
“Tiểu Kiệt, sao vậy, ông bà nội tới rồi, không sao rồi! Không sao rồi!”
Dịch Kiệt bị dọa cho sợ chết khiếp, liều mạng kéo chặt bà nội cậu ta không buông: “Có ma, có ma, người đàn bà đã chết kia lại đến tìm cháu rồi!”
Ông bà nội Dịch Kiệt nhìn một vòng quanh phòng, làm gì có ma, trong phòng trống trơn, chỉ có cái điện thoại rơi trên sàn cạnh giường đã bị rơi nát màn hình.
Dịch Kiệt nhìn thấy ông nội mình cầm điện thoại tới thì lại bị dọa cho thét khản cả giọng, vừa la vừa trốn vào lòng bà nội của mình, khiến cho bà nội của cậu ta xót cháu đến đau cả lòng, không nhịn được lại chửi mắng:
“Cái con đàn bà chết tiệt nhà cô, chết rồi thì thôi đi còn dám tới tìm cháu của tôi, đợi chút nữa tôi tìm dao chém chết cô!”
Mấy người già mê tín tin rằng khi gặp phải ma quỷ thì phải mắng nó thật dữ dằn, như vậy ma quỷ mới sợ, mặc dù biết Dịch Kiệt không phải vô duyên vô cớ mà bị như vậy nhưng bà nội Dịch Kiệt vẫn ráng can đảm lớn tiếng mắng chửi: “Ngày mai tôi sẽ gọi đại sư tới thu phục cô, đào mộ cô lên nghiền xương cô thành tro!”