NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 180

  1. Home
  2. Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi
  3. Chương 180
Prev
Next

Linh Bảo phát hiện ra ánh mắt đầy hận ý của Trình Thiều Thi, cũng có chút áy náy nên thành khẩn nói: “Xin lỗi nha, lúc nãy chuyện gấp quá nên mới phong bế lại hành động của cô, chi bằng sau này tôi mời cô ăn cơm nhé? Tôi biết nhiều món ngon lắm, cô muốn ăn gì cũng được.”
Trong lòng của cô, trên đời này không có chuyện gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được. Nếu có thì chỉ cần thêm nhiều bữa nữa là được rồi.
Nhưng mà cho dù có thêm nhiều bữa ăn nữa cũng vẫn không được, Trình Thiều Thi hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi nhà của Dịch Kiệt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô.
Thấy Linh Bảo ngượng ngùng, Thang Viên vội vàng an ủi cô: “Cô đừng để ý, tính khí của đại tiểu thư Trình là như vậy đó.”
Mặc dù Trình Thiều Thi luôn nhẹ nhàng quan tâm Tề Mục, nhưng bình thường đối với người khác thì lại thấp thoáng cảm nhận được vẻ kiêu ngạo ở cô ta. Nhưng mà, theo như Thang Viên thấy, cô ta tuy kiêu ngạo nhưng lại không làm chuyện xấu hại người, không đến mức vì một chuyện nhỏ mà làm như thế.
Linh Bảo cảm thấy mình đã xin lỗi rồi thì cũng coi như đã xong chuyện, nên cô gác chuyện đó lại sau lưng. Cô căn bản không hề biết mình đã trở thành kẻ thù của Trình Thiều Thi, và cô ta cũng đã chuẩn bị về gia tộc nhờ người đi đối phó cô.
Hai vợ chồng nhà họ Dịch cùng được 120 đưa vào bệnh viện, mà Dịch Kiệt vì bị camera của cảnh sát ghi lại toàn bộ cảnh tượng cậu ta phát điên chém người nên đã được phán định thành công là một bệnh nhân tâm thần, để phòng ngừa cậu ta đe dọa đến sự an toàn của người dân, cho nên sẽ bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện tâm thần chữa trị. Lần này, mặc kệ ba cậu ta có làm náo loạn như thế nào thì với chứng cứ rành rành đó cũng không có cách gì cứu cậu ta ra khỏi bệnh viện tâm thần được.
Mấy nơi như bệnh viện tâm thần, cho dù là không bị bệnh thì khi bị nhốt vào cũng không chứng minh được mình bình thường khỏe mạnh. Dịch Kiệt không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ chết khiếp bệnh viện tâm thần, cậu ta gào khóc lăn lộn đòi ra ngoài, nhưng cậu ta càng làm loạn thì bác sĩ càng muốn để cậu ta ở lại, ngày ngày chích thuốc, không bao lâu cũng sẽ phát điên thật thôi, sau đó cứ như vậy bị giam cho đến hết đời.
Linh Bảo xử lý xong chuyện lệ quỷ hóc búa này, lúc trở về kí túc xá thì trời cũng đã sáng choang rồi, mới sáng cô đã nhận được điện thoại của bà ngoại Ngô Xảo Trân, nói miếu Sơn thần mới ở quê làm xong rồi, kêu cô về nhà tham gia nghi thức khánh thành.
Dù sao trên danh nghĩa thì bản lĩnh này của Linh Bảo cũng đều là do Sơn thần chỉ dạy, chuyện lớn như vậy thì “thần sứ” như cô đương nhiên phải có mặt rồi.
Cái miếu Sơn thần mới này là của một tên nhà giàu tỉnh H từng được Linh Bảo giúp xây để trả ơn, bây giờ cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, do đó cần phải chuyển tượng thần vào trong miếu mới, cho nên Linh Bảo đương nhiên cũng phải trở về.
Cô muốn chia một số thần thức ban đầu ở miếu cũ sang miếu mới, để khi tín đồ đến cầu nguyện và lễ bái, cô có thể kịp thời nắm bắt được tình hình.
Ngay sau đó cô lập tức xin nghỉ học rồi mua vé máy bay về tỉnh C.
Đến chiều là đã về đến huyện Văn Nhiêu, Linh Bảo được cậu lái xe đến đón về thôn Bạch Đế, trên đường về Linh Bảo phát hiện ra dọc đường bụi mù mịt, ven đường thì bùn đất khô trắng, ruộng lúa hai bên căn bản đều không có nước bên trong.
Linh Bảo là thần thổ địa, lúc trước đương nhiên cũng hay chú ý đến việc thu hoạch của các tín đồ, cô cũng hiểu rất rõ về mùa màng, bây giờ đáng ra chính là mùa vụ trồng lúa nước, nhưng ruộng đồng lại khô hạn như vậy, sợ là vụ này thu hoạch không mấy khả quan rồi.
Thấy cô cau mày nhìn bụi ngoài cửa sổ, ông cậu nịnh nọt nói: “Cậu kéo cửa sổ lên nhé, tránh bụi làm cho cháu bị ngạt.”
Năm ngoái Ngô Xảo Trân vẫn còn làm ruộng, cho nên cũng rất quan tâm đến khí hậu, nhìn thấy đồng lúa khô cạn cũng có chút lo lắng nói:
“Người ta nói mưa xuân quý như dầu, mùa xuân năm nay đến một hạt mưa cũng không có, thì lúa làm sao mà trồng được chứ!”
“Sao lại không có giọt mưa nào được?” Linh Bảo nghi hoặc nói, ngay cả trong mùa khô, nếu có hạn hán, thì cũng sẽ có một chút mưa phùn.
“Ai mà biết chứ, bà nghe bà Chu, bà Trương nói năm nay huyện Văn Nhiêu của chúng ta ngay cả một hạt mưa cũng không có, bây giờ nước ở trong thôn sắp cạn đến nơi rồi.”
Linh Bảo phóng thần thức ra thăm dò mười mấy km gần đó xem thử thì đúng là một hạt mưa cũng không có thật.
Tình hình này không bình thường mà.
Thiên tai từ trước đến nay được xem là hiện tượng hoàn toàn tự nhiên, tồn tại từ thời xa xưa. Mà bây giờ mọi người cũng không chủ yếu dựa vào việc làm nông để kiếm sống nữa, một vụ mùa gặp nạn hạn hán tuy có thể làm giảm đi rất nhiều sản lượng, nhưng nó cũng không gây nên ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Cho nên Linh Bảo quyết định đợi sau khi buổi lễ khánh thành miếu mới xong rồi thì mới đi điều tra việc này.
Khi dừng xe ở ven đường bên ngoài miếu thần, sẽ nhìn thấy ở bên cạnh miếu thần cũ là ba tòa nhà được xây theo phong cách cổ xưa có diện tích rộng bằng cả mẫu đất, từ xa xa có thể nhìn thấy được những mái hiên vòng cung được chạm trổ tinh xảo, các góc nhà nhô cao và những mái ngói lưu ly đẹp mắt lấp lánh dưới ánh nắng.
Khi đến gần hơn có thể nhìn thấy những bức tranh màu xanh vàng được chạm khắc tinh xảo dưới mái hiên. Linh Bảo phóng thần thức của mình ra quan sát toàn bộ kiến trúc của ngôi nhà, bên trong là một đại sảnh nguy nga tráng lệ, cao khoảng sáu mét trông rất uy nghiêm, nó còn được bao quanh bởi một vòng hành lang rộng lớn, đại sảnh được chống đỡ bởi mười hai cây cột đá chạm rồng to bằng eo người lớn, trước cửa là cầu thang lát đá cẩm thạch trắng, giếng trời lát gạch xanh, trong sân hoa trà được trồng ngay ngắn theo từng hàng, ngoài ra ở đó còn trồng thêm hai cây ngân hạnh to bằng vòng tay hai đứa trẻ con ôm lấy.
Hai bên là hai dãy nhà thấp hơn, mỗi dãy bốn gian. Dùng để để hương sáp giấy, chứa đồ hoặc là nơi để mọi người đến dâng lễ vật cầu chúc tại chùa nghỉ ngơi.
Cỡ này có thể nói là đã có thể sánh ngang với miếu Ngọc Hoàng năm đó rồi, đã vậy còn nồng đậm mùi hương nữa, Linh Bảo cảm thấy hài lòng vô cùng.
Ở khoảng đất trống trước miếu cũ dựng lên một cái lán nhỏ bằng giấy nhựa rộng chừng 200 mét vuông, bên trong lán lại xây thêm mấy cái bếp tạm bợ, mấy đầu bếp chuyên nấu tiệc của thôn đang bận bịu chuẩn bị bàn tiệc, trên những cái bàn do mọi người trong thôn mang tới bày sẵn các món gà vịt, gỏi các thứ.
Hầu Thụy Lâm không chỉ xây dựng lại miếu Sơn thần mà trong buổi lễ khánh thành còn chuẩn bị thêm một trăm mâm đồ cúng mời tất cả dân làng gần đó đến tham gia tiệc chúc mừng Sơn thần, có thể nói là vô cùng thành tâm thành ý.
Trước đó Linh Bảo cũng nghe những người thợ xây nói lúc xây miếu ông ấy luôn chọn những vật liệu xây dựng tốt nhất, tổng chi phí đã vượt hơn 100 vạn so với ước tính ban đầu, hành động thành kính này của ông ấy khiến Linh Bảo vô cùng hài lòng, cô quyết định đến lúc đó sẽ cho ông ấy thêm một lá bùa bình an.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 180"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com