NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 183

  1. Home
  2. Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi
  3. Chương 183
Prev
Next

“Cô dám trù ẻo tôi, ông đây đập vỡ cái mồm của cô!” Ông chủ lò mổ chó hung dữ xông lên phía trước, giơ nắm đấm về phía Linh Bảo. Ông ta ỷ bên mình người đông thế mạnh lại còn có đám thanh niên lêu lổng thường xuyên đánh nhau, đánh đám người 4 nam 1 nữ của Linh Bảo dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, khi bàn tay của ông ta vung lên thì có làm sao cũng không hạ xuống được, ông ta nhìn xuống thì phát hiện ra cổ tay của mình đã bị một bàn tay trắng nõn túm chặt lấy.
“Người có thể đánh được tôi, không tồn tại trên thế giới này đâu!” Linh Bảo vừa nói vừa đẩy tay một cái, tên chủ lò mổ chó liền ngã ngửa chổng cả mông.
Ông ta cao to vạm vỡ nhưng lại không nhanh nhẹn, mất mấy phút mới đứng dậy được. Cảm nhận được sức mạnh của Linh Bảo, ông ta có chút kiêng dè, thế là ông ta quay đầu lại nói với em họ mình:
“Con nhỏ này mạnh đấy, mấy cậu chú ý một chút.”
Em họ của ông ta lại không thèm để ý cười nói: “Anh họ cũng quá vô dụng rồi, có mỗi đứa con gái cũng không đánh được, đứa con gái như cô ta thì có thể mạnh được cỡ nào chứ!”
Nói xong lại cao giọng nói với đám người Linh Bảo: “Các người còn không xéo đi thì ông đây sẽ đánh chết mấy người!”
Sau đó lại ra lệnh một tiếng kêu đám côn đồ bao vây đám người Linh Bảo lại.
Đám người này mặt mày hung tợn khiến cho cậu của Linh Bảo có chút chùn chân, khuyên Chu Đào Đào nói: “Đào Đào, hay là thôi đi vậy, chỉ là một con chó cỏ, sau này nuôi con khác là được rồi!”
“Không, cháu nhất định phải cứu Đại Hoàng!”
Chu Đào Đào kiên quyết, quay đầu nói với
Linh Bảo: “Chị Linh Bảo, chị cho em mượn 2000 được không, em về lấy tiền lì xì ra trả lại cho chị!”
Chu Đào Đào biết bản thân đánh nhau không giỏi, ăn đòn cũng không cứu được Đại Hoàng, thế là đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu tốn tiền bạc. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến.
Linh Bảo vẫn luôn phóng thần thức ra để quan sát tình hình bên trong lò mổ chó. Trang trại cũng chỉ lớn có vậy, ở bên ngoài có người đến gây sự, người bên trong cũng nghe rõ ràng từng chữ một.
Trộm chó chính là nguồn cung cấp hàng chủ yếu của bọn họ, đương nhiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị biện pháp đối phó khi bị chủ nhân các con chó đó đến tìm rồi, lúc bọn họ còn đang thương lượng, bên trong có một tên thanh niên chắc hẳn là con của chủ lò mổ, ở cửa đã nghe được mấy câu nên bước nhanh vào trong hỏi người đàn ông trung niên mổ chó trong phòng nhốt chó:
“Chú, chú có nhớ đám chó hôm qua bắt về con nào là của thôn Bạch Đế không?”
Gia đình của họ làm nghề này có sự phân công công việc rất rõ ràng, em trai chủ lò mổ bình thường phụ trách việc bắt chó, giết chó, người con trai này của chủ lò mổ phụ trách việc giao hàng, còn vợ của chủ lò mổ thì phụ trách việc cho chó ăn. Bởi vậy tên thanh niên này mới không biết rõ đám chó nào được bắt từ đâu.
Người đàn ông trung niên mổ chó kia lại có chút ấn tượng với việc này:
“Biết chứ, có mấy con trong chuồng kia, hôm qua ở đó còn bắt được một con chó hoàng thổ rất lớn nữa!”
Chó hoàng thổ, không phải người ngoài kia đến tìm một con chó màu vàng sao, tên thanh niên lập tức cầm lấy cái túi lưới đi về hướng bên đó: “Chủ chó tìm đến rồi, chúng ta mau mang con chó đó đi róc xương lấy thịt, tiêu hủy da đi, tránh gây rắc rối!”
Cậu ta vừa nói vừa dùng túi lưới trùm Đại Hoàng lại rồi kéo ra.
Bọn họ dù sao cũng muốn làm ăn lâu dài, đương nhiên không thể để người ta nắm được thóp trộm chó, cho nên thà rằng lần này không cần đến số tiền kia cũng nhất định phải phủi phui chuyện này cho sạch sẽ.
Linh Bảo thấy vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, cô nhìn hàng rào gỗ nhốt chó rồi đưa ra một quyết định. Có lẽ, cô nên để bọn họ nhận báo ứng sớm hơn một chút.
Thế là, ngay lúc tên thanh niên kia đặt Đại Hoàng lên thớt mổ, lại nghe thấy bên hàng rào gỗ nhốt chó ở góc phòng vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Hai người cùng nhìn về phía đó thì thấy hàng rào gỗ nhốt chó đã bị sập hoàn toàn, năm sáu con chó điên với đôi mắt đỏ au từ hàng rào gỗ bị sập kia lao thẳng về phía bọn họ.
Trên mặt tên thanh niên cùng người đàn ông trung niên đều lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức buông đồ vật trên tay rồi chạy ngay ra ngoài cửa.
Phải biết rằng, cái chỗ nhốt mấy con chó kia toàn bộ đều là chó điên, chó dại.
Lúc ấy sau khi bọn họ bắt về cứ nghĩ dù sao cũng là mấy trăm cân thịt chó nên không nỡ vứt đi, còn định giết chung với mấy con chó khỏe rồi bán cùng nhau, ai ngờ đám chó điên đó đột nhiên phá vỡ tung mấy hàng rào gỗ kia.
Nhờ vậy, Chu Đào Đào vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi từ trong đó phát ra, ngay sau đó là một thanh niên và một người trung niên cuống cuồng chạy ra.
Linh Bảo kéo Chu Đào Đàng đứng nép qua một bên, phát hiện ra theo sau bọn họ là một đám chó điên mắt đỏ ngầu, trong nháy mắt hai người đó đã bị đàn chó xô ngã xuống đất. “Cứu mạng! Cứu mạng!” Tên thanh niên vừa quơ tay chân loạn xạ để chống cự lại với con chó điên đang bổ nhào lên người mình vừa hô to kêu cứu. Một bên khác người đàn ông trung niên kia phản ứng chậm chạp hơn, trên mặt đã bị cắn một nhát kêu la thảm thiết.
Chủ lò mổ chó nhìn thấy rõ bầy chó thì cũng hoảng sợ, vội cầu cứu người em họ được mời đến: “Người anh em, nhanh giúp anh giết mấy con chó này với, toàn là chó điên, cắn người thì rắc rối lắm!”
Nghe vậy, những thanh niên lêu lổng hung hăng lúc đầu đột nhiên chạy tán loạn như chim.
Chó điên là chó mắc bệnh dại, nếu bị cắn thì chắc chắn sẽ bị truyền bệnh dại. Loại chó điên này về cơ bản đã mất đi cảm giác sợ hãi, chỉ còn lại bản năng cắn, nếu chỉ có một con, nhiều người như vậy vẫn có thể đối phó được với nó, nhưng bây giờ có đến năm, sáu con, bọn họ còn không mau trốn đi lẽ nào là chê được sống lâu quá rồi sao?
“Nhanh, mọi người mau đến giúp với!” Người em họ của chủ lò mổ quay đầu lại kêu lên, nhưng kêu xong rồi mới phát hiện ra sau lưng ông ta một bóng người cũng chẳng còn.
Hết cách, hai người chỉ đành cắn răng mà xông lên.
Vì sợ hãi nên chân tay bọn họ càng luống cuống, đám chó điên kia thấy có người tới gần lập tức chuyển mục tiêu tấn công. Hai người bọn họ cũng nhanh chóng bị chúng xô ngã xuống đất.
Hiện trường nhất thời vang lên tiếng chó sủa cùng với tiếng gào thét thảm thiết.
Chủ lò mổ chó dùng hai tay của mình để bịt miệng con chó điên đang tấn công ông ta, tay của ông ta bị răng nanh của con chó cứa cho chảy máu, nhưng ông ta cũng không dám buông ra, con chó đó trực tiếp lao thẳng về mặt ông ta, ngay khi ông ta buông tay ra thì nó sẽ cắn ngay mắt và mũi của ông ta, đến lúc đó cho dù ông ta may mắn không mắc bệnh dại thì cũng sẽ tàn tật suốt đời.
“Nhanh cứu tôi! Xin các cô hãy nhanh cứu tôi với! Tôi lập tức trả chó cho mấy cô!”
Ông ta hét lên với đám người Chu Đào Đào vẫn đang đứng yên tại chỗ.
“Ông cảm thấy bây giờ chúng tôi còn cần ông trả sao?” Linh Bảo chỉ ngón tay về phía Đại Hoàng đang chạy ra nói.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 183"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com