Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 184
Chu Đào Đào nhìn thấy Đại Hoàng lập tức vui mừng nhào tới, Đại Hoàng nhìn thấy chủ nhân của mình cũng mừng rỡ vô cùng, vừa kêu lên mấy tiếng ô ô sống sót sau kiếp nạn vừa liếm lấy cái tay của Chu Đào Đào.
“Aiya, Đào Đào cậu mau quay lại đi, bên đó có chó điên đó!” Bạn của Chu Đào Đào lo lắng hét lên.
Nào biết cậu ta chỉ là lo lắng uổng công mà thôi, mấy con chó điên đó làm như không nhìn thấy Chu Đào Đào và Đại Hoàng, cho đến khi cậu đưa Đại Hoàng trở về cũng không thèm nhìn lấy một cái.
“Yên tâm đi, cho dù là chó điên cũng không cắn người bậy bạ đâu.” Linh Bảo mỉm cười nói.
Tay của chủ lò mổ đã mỏi nhừ rồi, bị chó điên áp đảo, ông ta cũng không dám buông tay, cũng không thể lật người đứng dậy được, ông ta thấy đám Linh Bảo không chịu ra tay giúp đỡ, liền ra sức đánh cược một lần, dùng chân đá vào bụng con chó, nhưng ngay lúc ông ta đang định đứng lên thì đột nhiên lại có một con chó khác nhào tới, cắn một phát đứt luôn lỗ tai của ông ta.
“A!” Tên chủ lò mổ bịt lấy lỗ tai đang chảy máu đầm đìa hét lên thảm thiết, con chó điên kia đã ăn xong lỗ tai của ông ta, lại đảo mắt nhìn về phía cánh tay của ông ta mà táp.
Người em họ của ông ta cũng không khá hơn mấy, trên mặt và tay đều đầy vết thương do chó cắn, ngã bịch xuống dưới đất.
Một nhà bốn người cùng với sáu con chó điên ở nơi đó lăn lộn thành một bãi chiến trường. Mấy người đàn ông ra sức giãy dụa, nhưng vẫn bị thương y như cũ, tiếng kêu la thảm thiết bên tai không dứt.
“Chị Linh Bảo, chúng ta cứ mặc kệ không lo sao?” Chu Đào Đào đã tìm được chó, cho nên có chút không nhẫn tâm nói.
“Lo gì mà lo, bọn họ giết chó vô số, sau cùng chết dưới miệng chó cũng xem như chết có ý nghĩa rồi.” Linh Bảo thờ ơ nói.
Mấy người Chu Đào Đào nhìn thấy Đại Hoàng đã tìm được rồi thì cũng không xen vào việc của người khác nữa, cũng lên xe ngồi.
“Linh Bảo, bây giờ chúng ta đi sao?” Cậu của Linh Bảo hỏi.
“Đợi chút.” Linh Bảo không ngẩng đầu lên, tay thì bấm quyết.
“Chị Linh Bảo đang làm gì vậy?” Một người bạn của Chu Đào Đào tò mò hỏi.
Nhưng mà một phút sau cậu ấy đã bị tình hình trong lò mổ thu hút ánh nhìn của mình, mười mấy con chó cuồn cuộn lao ra ngoài sủa mừng rỡ, nhất thời trong sân trại bụi bốc lên mù mịt.
“Trời đất ơi, sao mà nhiều chó như vậy chứ!” Bạn của Chu Đào Đào hiếu kỳ nói.
“Đám chó này chắc chắn là bị nhốt trong lò mổ đó!” Một thiếu niên khác nói.
“Không phải, quan trọng là tại sao đám chó này lại chạy ra ngoài hết vậy chứ?”
Linh Bảo thì không kinh ngạc chút nào, biểu cảm vui vẻ nhìn chăm chú đám chó đang chạy kia nói: “Chúng muốn về nhà nên đương nhiên phải chạy ra rồi. Nếu như mọi chuyện đã kết thúc thì chúng ta cũng nên về thôi.”
Mọi người nhớ đến hành động kỳ quặc lúc nãy của cô lập tức như bừng tỉnh đại ngộ:
“Lúc nãy là chị đã thả chúng ra.”
Linh Bảo nhíu nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Xe bắt đầu lăn bánh để lại phía sau tiếng chó sủa inh ỏi cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Tên chủ lò mổ và người nhà của ông ta sau cùng cũng không chết dưới miệng chó. Khi họ bị lũ chó điên cắn xé khoảng mười mấy phút, ở bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát tới hiện trường giúp bọn họ đánh chết mấy con chó điên.
Mặc dù mấy tên côn đồ không dám xông lên giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn báo cảnh sát tới.
Từ trong miệng chó cứu mạng được cả nhà tên chủ lò mổ, bọn họ đều đã bị cắn cho máu me bê bết khắp người, mặt mày bị biến dạng hoàn toàn.
“Nhanh, nhanh đưa bọn họ đi tiêm ngừa vắc xin chó dại!” Mấy người cảnh sát lập tức kêu 120 đưa người đến bệnh viện.
Bà chủ của lò mổ chó chạy từ nhà mẹ ruột của mình đến bệnh viện thì nhận được tin dữ.
Bác sĩ gọi bà ta đến phòng bệnh và nói:
Chồng con của bà ta cùng với hai người chú đều bị chó mang virus bệnh dại cắn xé nhiều lần, diện tích tiếp xúc của vết thương và virus quá lớn, lại bị thương ở gần vùng đầu và mặt gần hệ thần kinh trung ương nhất. Cho dù có tiêm vắc xin ngừa dại thì khả năng phát dại cũng vẫn trên 80%, bác sĩ báo để cho bà ta chuẩn bị tinh thần.
“Không, không thể nào!” Con trai bà ta ở phía sau cánh cửa nghe thấy tin này thì khó mà chấp nhận được sự thật, lùi lại sau vài bước.
“Chúng tôi tiêm vắc xin rồi, sao lại có thể phát bệnh dại được chứ, tôi không tin! Tôi sẽ lên bệnh viện lớn của tỉnh tìm người chữa cho tôi!” Cậu ta sợ hãi hét lên nói.
Cậu ta hét lên như vậy khiến ba người khác trong phòng bệnh cũng đều biết hết mọi chuyện.
Thời gian ủ bệnh của bệnh dại chỉ có hơn 20 ngày, sau khi phát bệnh thì nhiều nhất cũng chỉ được 10 ngày là sẽ chết, hơn nữa còn giống như một con chó điên, thần kinh co quắp mà chết.
Tức là, bọn họ có nhiều khả năng chỉ sống được thêm một tháng nữa thôi.
Ba người họ sợ hãi mất đi tinh thần, bật khóc ngay trong phòng bệnh.
Vợ chủ lò mổ chó không màng đến việc lò mổ chó tổn thất thế nào, vội vàng chuyển cả ba người lên bệnh viện tỉnh cứu chữa, tốn hơn mười mấy vạn nhưng 11 ngày sau khi bị cắn, bốn người này cũng lần lượt bắt đầu xuất hiện chứng sợ ánh sáng, lên cơn sốt cũng như các hiện tượng kỳ lạ khác.
Các bác sĩ tại bệnh viện tỉnh bày tỏ sự tiếc nuối khi cả bốn người đều phát bệnh.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi ầm xuống, vợ chủ lò mổ chó còn chưa kịp đau lòng thì người nhà của hai cậu em đã tìm đến cửa đòi số tiền bồi thường rất lớn.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là vì đến lò mổ của nhà bà ta giúp đỡ nên mới bị nhiễm bệnh.
Một nhà trong đó vì chuyện bồi thường mà náo loạn mãi không thôi, sau cùng hai nhà của hai người chú cùng hợp lại với nhau kiện chủ lò mổ ra toà, cuối cùng mỗi nhà được bồi thường một trăm vạn, gần như đã khiến cho nhà chủ lò mổ táng gia bại sản, số tiền bẩn do giết chó trước đây kiếm được đều dùng để bồi thường hết.
Sự việc lan rộng khắp huyện Văn Nhiêu và thậm chí nó còn được truyền đi sôi sục cả thành phố. Mọi người đều nói rằng gia đình này bắt trộm và giết quá nhiều chó nên phải chịu quả báo, rất nhiều gia đình bị mất chó đều vỗ tay reo hò.
Ngay cả những người thích ăn thịt chó trong lòng vẫn còn sợ hãi. Sở dĩ nhà chủ lò mổ chó rơi vào kết cục như vậy cũng bởi vì bọn họ nuôi chó mắc bệnh dại, đủ để nói rõ, thịt chó lúc trước cũng có thịt của chó bị dại. Phải biết nếu chế biến thịt của chó bị dại không kỹ thì người ăn nó cũng có 30% khả năng sẽ bị nhiễm bệnh.
Thịt chó khỏe mạnh nhưng không có gì đảm bảo thì ai còn dám ăn nữa. Trong lúc nhất thời, tất cả tiệm thịt chó cũng rơi vào cảnh tiêu điều, đóng cửa hết mấy tiệm, số còn lại chỉ đành đổi qua làm món ăn khác.
Nhưng những chuyện này đều là chuyện sau đó.