Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 186
Loại hạn hán nghiêm trọng này thường là do tinh linh và yêu ma tùy tiện nuốt chửng hơi nước gây ra, nhưng cô đã tìm khắp khu vực núi Bạch Đế nhưng không phát hiện ra nơi nào có lượng hơi nước dồi dào bất thường.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Nếu dùng thần thức không tìm ra được điểm bất thường, cô chỉ có thể tự mình đi xem. Vì vậy, Linh Bảo tạm thời rời khỏi thôn Bạch Đế, đi kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh.
Ai cũng có người thân và bạn bè ở các thôn lân cận, rất nhanh tin tức làng Bạch Đế sắp tổ chức lễ cầu mưa đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới.
Bạch đế Sơn thần rất linh nghiệm, tất cả người dân trong trấn đều biết đến, khi họ nghe về nó, người ở các thôn khác cũng không thể ngồi yên.
Dù sao thôn nào cũng bị hạn hán, ngay cả nguồn nước sinh hoạt cũng gần như không thể đảm bảo, mỗi ngày chỉ có thể đến một nơi xa ngoài thôn để xếp hàng lấy nước từ một con suối sắp cạn nước. Rất bất tiện, còn chưa nói đến việc nuôi gà, vịt, gia súc, nước tưới ruộng.
“Đại sư nói, muốn mưa ở nơi nào thì người dân phải khẩn cầu ở nơi đó, người càng nhiều thì mới thể hiện được càng nhiều sự thành tâm, thôn chúng ta không thể so đo với các thôn khác, bằng không trời mưa ở các làng khác mà không mưa trong thôn chúng ta, thì chúng ta phải làm sao?
Mọi người truyền tai nhau chuyện này, nghi thức cầu mưa 3 ngày sau, mọi người từ khắp mọi nơi đều đến tham gia.
Nhiều thôn đã cử dân làng đến, xe buýt cũng được thuê để đưa người dân và các lễ vật của thôn họ dâng cho các Sơn Thần, họ đều đến bên ngoài ngôi đền ở làng Bạch Đế.
Do đó, bên ngoài thôn Bạch Đế lại xảy ra tình trạng kẹt xe hiếm gặp, lần lượt xe buýt, ô tô và xe kéo bị chặn trên con đường bên ngoài làng. Những người đến muộn thì sẽ phải đậu xe phía sau và dùng sức người khiêng đồ đạc đặt bên ngoài đền.
Lúc này, bàn cầu mưa đã được lập, trên đó bày nhang, cắm các loại cờ cầu mưa màu vàng, lễ vật chất thành đống. Gà, vịt, ngan, lợn đã bị giết, đuôi lợn, thịt lợn, táo, lê, chuối, cam và các loại ngũ cốc khác chất thành đống như những ngọn đồi, dưới mỗi thứ là một tờ giấy dài cỡ câu đối có nội dung: “Tất cả người dân của thôn XX dâng Bạch Đế Sơn Thần lễ vật.” trong một hàng chữ lớn.
Ngoài dân làng đến cầu mưa, còn có đội múa lân sư rồng đặc sắc, đánh chiêng trống ầm ĩ, trước khi chính thức làm lễ cầu mưa, họ đốt pháo rất lâu, tất cả đều được dâng lên bởi người dân từ các thôn khác.
Sau khi đốt pháo hơn mười phút, trưởng thôn đứng trên bục cao cầm loa hô to:
“Nghi lễ cầu mưa bắt đầu! Xin mọi người hãy yên lặng và nghiêm túc, làm theo chỉ dẫn của Minh Không đại sư, thành tâm cầu mưa!”
Sau khi hét lên ba lần, hiện trường im lặng. Đối mặt với một vị thần mà mọi người đều nói là rất linh nghiệm, nên tất cả đều rất kính sợ.
Ngay khi Minh Không đại sư dẫn mọi người đến bái lạy Sơn Thần, dâng hương và bắt đầu tụng “Kinh cầu mưa”, một tiếng còi đột nhiên vang lên trên con đường bên ngoài ngôi làng.
Không lâu sau, một nhóm “cảnh sát” với súng đạn chạy đến hiện trường và bao vây dân làng.
Mặc dù chỉ có mười “cảnh sát”, ít hơn rất nhiều so với một phần năm mươi dân làng tại hiện trường, nhưng tư tưởng quan chức đã ăn sâu vào nhận thức ở vùng nông thôn, nhìn thấy rất nhiều “cảnh sát” với súng, dân làng vẫn còn một chút sợ hãi và bối rối.
Bầu không khí trang trọng ban đầu tại hiện trường đột nhiên tan biến.
Không lâu sau, ba người đàn ông mặc vest đẹp bước tới. Người thứ nhất mập mạp, bụng phệ, đầu hơi hói, đi thẳng lên đài cao cầu mưa, nghiêm túc hỏi Không Minh.
“Các người đang làm gì vậy?”
“Hiện nay hạn hán kéo dài, theo yêu cầu của dân làng, tôi chủ trì nghi lễ cầu mưa với Bạch Đế Sơn Thần.” Không Minh nói.
Người đàn ông đầu trọc nhíu chặt lông mày, hắn liếc mắt nhìn mọi người: “Ai đứng ra tổ chức? Đứng lên cho tôi!”
Người dân thôn Bạch Đế và người dân các thôn gần đó lo lắng đứng dậy.
Người đàn ông đầu trọc nhổ nước bọt và hét lên: “Tụ tập đông người để truyền bá mê tín phong kiến, lại tổ chức tụ tập quy mô lớn như vậy, các người đã phạm pháp rồi! Bắt hết bọn họ đi!”
Ông ta vừa ra lệnh thì “cảnh sát” bên đó ập đến còng tay dân làng lại.
“Đồng chí cảnh sát, Bạch Đế Sơn Thần của chúng ta lợi hại cỡ nào, cả huyện đều biết, cái này làm sao có thể coi là mê tín phong kiến được!” Có người ra sức phản bác.
“Cái gì Bạch Đế Sơn Thần? Tôi chưa từng nghe nói qua, cũng không biết từ đâu tới, nơi này tuyên truyền tà giáo mê hoặc lòng người, nhất định phải nghiêm trị!”
“Mọi người, bất cứ điều gì chưa được sự chấp thuận của Cục quản lý Tôn giáo đều là tà giáo. Vì sự an toàn tính mạng và tài sản của mọi người, xin đừng tin điều đó! Bất cứ ai phát hiện có người quảng bá tà giáo phải báo cho cơ quan công an và Cục quản lý tất cả các vấn đề về tôn giáo!”
Sau khi nói điều này, “cảnh sát” đã đến ngôi miếu mới được sửa chữa, đóng cửa và niêm phong miếu.
Người đàn ông đầu trọc nhấc loa tuyên bố: “Cho đến khi Cục quản lý Tôn giáo chấp thuận, không ai được phép vào ngôi miếu này nữa, nếu không sẽ là hành vi phạm pháp!”
Trưởng thôn Bạch Đế ngớ người, Tết Nguyên Đán và lễ khánh thành ngôi miếu mới mấy ngày trước đều tổ chức rất quy mô, không ai nói gì, bây giờ làm sao lại thể trở thành phạm pháp!
“Đồng chí này không biết xưng hô như thế nào?”
Người đàn ông đầu trọc phía nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hành động của mọi người là phạm pháp, những người tổ chức buổi lễ này đều sẽ bị bắt đi!”
Trưởng thôn nặn ra một nụ cười, nói: “Đồng chí, thôn chúng tôi ở trên núi, miếu này đã có mấy trăm năm trước, kỳ thật cũng không phải tà phái gì cả, lần này chúng tôi chủ yếu là bởi vì hạn hán quá lâu, bây giờ tổ chức lễ như vậy để tỏ lòng thành. Cậu xem có thể giơ cao đánh khẽ để chúng tôi có thể hoàn thành lễ cầu mưa không?”
Nguyên nhân chính là đối phương mang theo nhiều “cảnh sát” như vậy, nên trong lòng trưởng thôn cũng có sợ hãi.
Người đàn ông đầu trọc là Cục trưởng Tang, ra lời đe dọa: “Là trưởng thôn, đồng thời cũng là công chức nhà nước, ông lại cầm đầu thực hiện loại chuyện mê tín dị đoan này, bây giờ các ban ngành liên quan đã đến, ông vẫn không chịu hối lỗi. Không phối hợp giải tán thôn dân, ông có muốn cùng chúng tôi lên huyện một chuyến không?”
Điều này dường như là tố cáo gã với cơ quan có thẩm quyền. Trưởng thôn nghe vậy cũng không dám nói nữa, liền tuyên bố tạm hoãn lễ cầu mưa, di tản dân làng ra các thôn khác.
Người đàn ông đầu trọc và các “cảnh sát” áp giải một số dân làng tổ chức lễ cầu mưa trở lại xe cảnh sát đậu bên đường, và một nhóm người lái xe đi.
Trong thời gian đó, trưởng thôn đã cố gắng cầu xin cho những dân làng này, nhưng đã bị chặn lại.
Trước khi đi, người đàn ông đầu trọc nói một cách gợi ý: “Việc này nói lớn thì nó lớn, nói nhỏ thì nó nhỏ. Chủ yếu là do người xây miếu, có việc gì thì bảo người ấy đến nói chuyện. Nếu ông ấy muốn ngôi miếu được mở cửa đàng hoàng. Hãy đến và liên hệ với số điện thoại này.”