Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 315
Rõ ràng anh đã dặn dò cô, tà tu kia là tu vi Kim Tiên trung kỳ, trước khi vượt qua tu vi này cô hãy ở ẩn tu luyện. Cô không ở ẩn thì thôi đi, lại còn tự dâng mình tới cửa.
Linh Bảo chớp chớp đôi mắt to, ra vẻ vô tội nhìn anh.
Nếu như trước kia bạn bè và người hầu trong thần cung nhìn thấy sắc mặt khó coi này của Thanh Tiêu, chắc chắn sẽ sợ tới mức run rẩy. Có điều từ nhỏ cô đã mặt dày mày dạn với anh, căn bản không để vào mắt.
Cô giả ngốc làm ra vẻ sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt của anh vẫn không có dấu hiệu dịu lại, Linh Bảo liền trực tiếp kéo tay áo anh:
“Thôi nào, Thanh Tiêu, anh Thanh Tiêu!” Cô hạ giọng làm nũng, lại phân trần với anh:
“Đâu phải anh không biết tình hình thế giới phàm nhân hiện tại như thế nào đâu, nếu em cứ để mặc kệ thì hắn sẽ biến thế giới nhân loại này thành lò mổ của riêng hắn mất. Lúc ấy tình hình rất nguy hiểm, nếu em đi trễ một bước thôi là hắn đã có thể thoát đại trận phong ấn của anh rồi. Nếu như hắn được tự do thì lúc ấy em mới thật sự gặp nguy hiểm ấy. Không phải anh cũng đã từng nói rồi sao, những tà tu kia muốn ăn tiểu thần tiên, em đi xử lý hắn cũng là vì an toàn của mình thôi mà. Phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước chứ!”
“Hơn nữa, em cũng kế thừa trách nhiệm của anh mà! Anh cũng bắt đầu quan tâm đến chúng sinh rồi, không phải sao, nếu hắn thoát khỏi phong ấn thì công sức lúc trước của anh coi như đổ sông đổ biển hết rồi.”
Cô luôn luôn có rất nhiều lý do. Anh nhìn cô lớn lên, sao lại không biết cô rốt cuộc nhân từ và dễ mềm lòng đến mức nào, có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã bất chấp sự an nguy của bản thân vì phàm nhân.
Sinh linh ở thế giới phàm nhân khốn khổ lầm than như thế nào anh căn bản không quan tâm, lúc anh đi khắp thế giới tiêu diệt những tà tu kia chẳng qua cũng chỉ là vì lo cô tỉnh lại sau khi anh chuyển thế sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên anh mới phải diệt trừ trước tất cả tồn tại có thể uy hiếp đến cô.
Chỉ là nếu lời này nói ra ắt sẽ lại bị cô phê phán là quá lạnh lùng.
“Phạt em một trăm năm không được uống rượu tiên.”
Anh nghiêm mặt nói.
Linh Bảo lập tức gật đầu, lấy lòng nói: “Được rồi! Chỉ cần anh Thanh Tiêu không giận nữa là tốt rồi!” Thái độ nhận sai xem chừng hết sức thành khẩn.
Bây giờ ở thế giới phàm nhân nhiều rượu ngon lắm, không uống rượu tiên hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
“Phàm là rượu đều không được uống.” Thanh Tiêu lại chêm thêm một câu.
Linh Bảo lập tức rên lên ai oán, giở đủ trò làm nũng hòng được tha cho.
Khi còn bé không giống như bây giờ, không có gì ngon để ăn, tìm khắp cả Thiên Đình cũng chỉ có rượu tiên là mùi vị được nhất. Là một thần linh uống rượu từ nhỏ đến lớn, đối với cô uống rượu cũng giống như uống sữa, bây giờ Thanh Tiêu lại muốn bắt cô phải cai sữa trong một trăm năm!
“Khỏi phải xin xỏ gì hết. Lần trước uống rượu Tiêu Dao, ngay cả thần dụ rút lui của thiên đình em cũng bỏ lỡ.” Đáng ra anh phải bắt cô bỏ rượu từ lâu.
Nói đến rượu Tiêu Dao, Linh Bảo cũng có chút chột dạ, nếu không phải cô tham mồm một hơi uống hết một bình rượu Tiêu Dao thì đã chẳng đến nỗi bỏ lỡ mất thông báo của thiên đình, ở lại thế giới này.
“Nhưng rượu phàm uống vào đâu có say…” Cô vừa thanh minh cố gắng bảo vệ thú vui ăn uống của mình, vừa suy nghĩ tìm cách. Sau đó cô đảo mắt, lập tức phản công lại:
“Hừ, anh còn nói em, không phải anh cũng không rời đi sao, có phải bế quan quá mức nên cũng bỏ lỡ thông báo rút lui không? Cả hai chúng ta đều bỏ lỡ thời gian tập hợp không thể rút lui, anh không thể lấy chuyện này ra để phê bình em được!”
Thanh Tiêu bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc anh là vì ai mới không rời đi chứ.
Có điều việc này nói ra cũng chỉ làm cô càng thêm áy náy, vốn không cần phải để cho cô biết làm gì. Bây giờ cô có thể bình yên đứng trước mặt anh là anh đã không còn trông mong gì hơn nữa rồi.
Vì vậy, kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán mặc cả là một năm chỉ được uống một lượng rượu hạn chế, trung bình không được vượt quá 200 ml mỗi ngày.
Linh Bảo giả bộ đồng ý, trong lòng lại tính toán làm sao để lén uống sau lưng Thanh Tiêu.
Thanh Tiêu nhìn cô đảo mắt, vẻ mặt gian xảo liền biết cô đang có chủ ý gì.
Linh Bảo của anh ấy mà, vẫn còn chưa trưởng thành.
Thôi, cô cũng chỉ có mỗi sở thích này, kỳ thật anh cũng không đành lòng tước đoạt, trước kia nấu rượu không phải cũng chỉ để làm cho cô vui đấy sao.
Tóm lại, sau này bọn họ sẽ không chia cách nữa, có anh trông chừng, cô sẽ không để lỡ mất bất cứ việc gì.
Lâu ngày gặp lại, hai người trò chuyện với nhau thoải mái như không có người ngoài, đợi đến khi Linh Bảo lấy lại tinh thần từ trong niềm vui khôn xiết thì mới phát hiện ra có mấy người tu hành bậc cao của nhà họ Nguyên đi theo sau lưng anh, những người này lúc này hiển nhiên đã bị lượng tin tức khổng lồ trong lúc hai người nói chuyện làm cho sợ ngây người.
Ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của mình, cô không khỏi âm thầm đỏ mặt.
Toi rồi! Hình tượng lạnh lùng khép kín của cô ấy sụp đổ hoàn toàn rồi!
“Chuyện hôm nay các người một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.” Thanh Tiêu mở miệng cảnh cáo.
Đồng thời, hạ thần hồn cấm chế lên mấy người kia.
Cả đám vội vàng dạ dạ vâng vâng.
Đám người Nguyên Như Bồi không thể nào ngờ được lão tổ tông nhà mình thế mà cũng là thần linh chuyển thế.
Thảo nào Lục tiền bối lại coi trọng lão tổ tông nhà mình như thế, thì ra kiếp trước hai người đã có duyên tiền định.
Linh Bảo ho nhẹ một tiếng hóa giải sự xấu hổ: “Ờ, mấy ông tới tìm tôi có chuyện gì không? Chúng ta vào phòng nói chuyện đi!”
Cô vừa nói xong Thanh Tiêu đã kéo cô đi vào trong phòng.
Từ lúc mới bắt đầu, bàn tay nắm chặt tay cô chưa hề buông ra.
Linh Bảo nhìn mấy người tu hành nhà họ Nguyên đang đi theo phía sau, lại ngẫm lại chênh lệch chiều cao giữa mình và Thanh Tiêu, chắc chắn là trông như bố đang dắt con gái vậy, vì thế cô định bụng hất tay anh ra.
Thanh Tiêu cảm nhận được cô đang kháng cự nhưng không buông ra mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Linh Bảo tiến đến bên cạnh anh, kiễng chân lên nhỏ giọng nói:
“Thanh Tiêu, anh đừng dắt tay em như vậy nữa được không, bây giờ em đã là nhân vật lớn trong mắt phàm nhân rồi! Anh cứ dắt em như dắt trẻ con vậy mấy hậu bối này nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây?”
Khi còn bé lúc đi ra ngoài Thanh Tiêu cũng thường xuyên dắt cô như vậy, hoặc là dứt khoát bế cô trên tay, lúc ấy chẳng nghĩ gì cả. Nhưng bây giờ, trải qua mấy trăm năm xa cách lại làm như vậy, cô luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ. Tất nhiên, cô muốn giữ hình tượng cũng là một lý do.
Trong mắt Thanh Tiêu thoáng hiện lên ý cười, cô nhóc này bây giờ cũng biết để ý đến mặt mũi rồi cơ đấy.
Anh buông tay ra như ý cô muốn, thấy Linh Bảo bước vài bước đi đến chính đường ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, ra vẻ một cao nhân đạo mạo đoan trang, ho nhẹ một tiếng nói với đám người Nguyên Như Bồi:
“Nếu có việc gì thì cứ nói.”
Đám người Nguyên Như Bồi đến thỉnh giáo vấn đề tu hành, sau khi cô chỉ điểm bọn họ xong, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và Thanh Tiêu.
Có điều trải qua một hồi gián đoạn, tâm tình kích động vì lâu ngày gặp lại của Linh Bảo cũng vơi đi hơn phân nửa, lực chú ý lại một lần nữa đặt vào thế giới phàm nhân.
Cô nhìn giấy bùa trên bàn, tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
“Cái này để làm gì đây?” Thanh Tiêu cố gắng lấy lại sự chú ý của cô.