Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 319
Tiểu Trương vẫn lui vào một góc, tên cao gầy có chút không kiên nhẫn, trong mắt xuất hiện vài tia đỏ: “Tôi bảo cô tới đây!”
Cơ thể Tiểu Trương bắt đầu không tự chủ được mà đến gần tên cao gầy, mặc dù biểu cảm trên mặt cô ta vẫn là sợ hãi và kháng cự.
Tên gầy gò đẩy cô ta ngã xuống bàn dài trong phòng họp, răng nanh lộ ra, cắm thật sâu vào cổ nữ sinh, trong phòng vang lên tiếng nuốt chửng hưởng thụ.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị một cước đá văng ra, động tác vô cùng thô bạo.
Tên đàn ông gầy gò cao lớn không vui nhìn về phía cửa, từ khi hắn ta nắm trong tay công ty này, không ai dám vô lễ như vậy trước mặt hắn ta.
Tầm mắt của hắn ta dừng ở cửa, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo len cổ cao màu tím nhạt cùng váy dài lụa trắng đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo, tóc dài có thắt một bím tóc nhỏ, bên trên buộc sợi dây đỏ có chuông, tổng thể còn tươi mát đáng yêu hơn so với tiểu thư quốc dân trên TV.
Hắn ta không cảm thấy uy hiếp từ trên người cô, lập tức cho rằng đây là con mồi tự đưa tới cửa.
“Em gái nhỏ, em rất hợp khẩu vị của anh, nếu em bằng lòng, anh có thể ban cho em thanh xuân và nhan sắc vĩnh hằng!” Hắn ta ngẩng đầu lên từ cổ Tiểu Trương, hứng thú nhìn Linh Bảo.
“Cái gọi là thanh xuân và nhan sắc vĩnh hằng của anh cần bao nhiêu máu tươi đồng loại để duy trì đây, quá bẩn!” Linh Bảo bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Mày…” Tên cao gầy cảm giác có gì đó không đúng, đang chuẩn bị tập kích Linh Bảo, đã bị một tấm bùa trừ tà ném lên người.
Một trận điện quang ầm ầm lóe lên, hắn ta thẳng tắp ngã xuống đất ngay tức khắc, co giật không ngừng.
Đây là thủ lĩnh trẻ của ma cà rồng đầu tiên mà Linh Bảo gặp phải, cho nên cô cũng không giết chết hắn ta, mà lưu lại một hơi thở rồi bắt đầu đọc mệnh bàn của hắn ta.
Nửa năm trước khi người này đi quán bar, sau khi bị một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp cắn, bắt đầu biến thành ma cà rồng.
Ngày thường phẩm hạnh của hắn ta không đứng đắn, tham lam ích kỷ, bởi vậy khi biết mình cũng có thể cắn người khác phát triển tuyến dưới, mà tuyến dưới của hắn ta không thể phản kháng hắn ta, hắn ta lập tức không chút do dự xuống tay với đồng nghiệp trong công ty. Ngay cả bà chủ công ty cũng chính là người phụ nữ giỏi giang được hắn gọi là Tiểu Lưu, cũng bị hắn ta hạ độc thủ.
Kể từ đó, sau khi đồng hóa tất cả các đồng nghiệp của mình trong công ty, hắn ta đã dùng việc tuyển dụng của công ty như một vỏ bọc, tiếp tục phát triển ma cà rồng mới.
Thông qua kinh nghiệm của mình, Linh Bảo đã học được về mô hình chuỗi thức ăn của ma cà rồng.
Từ trên xuống dưới, tổng cộng chia làm năm cấp độ. Người đàn ông cao gầy ở cấp độ thứ tư, hắn ta có thể ra lệnh cho ma cà rồng do chính mình phát triển, đối phương không thể cãi lại ý chí của hắn ta.
Người hắn ta trực hệ phát triển, chính là cấp thứ năm. Cấp độ thứ năm vẫn có thể biến người khác thành ma cà rồng thông qua sở thích cắn, nhưng những ma cà rồng này không còn có khả năng phát triển người khác thành ma cà rồng. Chúng chủ yếu được sử dụng để săn bắn, thâm nhập rộng rãi vào đám đông và hút máu của người bình thường theo nhiều cách khác nhau.
Những ma cà rồng cấp thấp nhất này, giống như là rễ cắm vào đất, hấp thu năng lượng từ trong máu của người thường và tinh chế, sau đó cung cấp cho các ma cà rồng cấp trên.
Vừa rồi tên cao gầy này ra lệnh cho những người khác tự mình đi ra ngoài tìm bữa tối, chính là ý tứ này. Bảo họ hấp thụ máu của ma cà rồng cấp dưới để tăng cường sức mạnh của họ theo cách này. Mà bình thường hắn ta sẽ hưởng dụng máu của ma cà rồng cấp năm này.
Vậy nên, ma cà rồng cấp càng cao thì sức mạnh càng lớn càng tinh khiết, bởi vì đã hấp thụ huyết dịch của ma cà rồng cấp dưới nhiều năm. Chuỗi thức ăn rất hoàn chỉnh này cung cấp chất dinh dưỡng cho họ.
Ma cà rồng cấp thấp và người bình thường trở thành nạn nhân cuối cùng, một người đứng trước nguy cơ bị săn và bị bắt đi săn, một người lại rất dễ bị hút máu quá mức mà mất mạng hoặc bệnh tật liên miên.
Lấy được thứ mình muốn, Linh Bảo chém đầu người đàn ông gầy gò kia không chút lưu tình.
Tuy rằng ma cà rồng cấp thấp mới là kẻ trực tiếp hành hung, nhưng những ma cà rồng cấp trên này lại là nguồn gốc của tội ác.
Tội nghiệt nợ nần chồng chất, thông đạo Luân Hồi sẽ cho bọn họ phán xét công bằng nhất.
Chính vì vậy, trong hồ sơ điển tịch của Europa, mới có thể nói ma cà rồng không có kiếp sau.
Trên người nghiệt nợ quá sâu, sau khi tiến vào thông đạo Luân Hồi sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt hồn phi phách tán, đương nhiên không thể nào có kiếp sau.
Diệt trừ thủ phạm này, Linh Bảo lập tức gọi điện thoại cho chi Cục quản lý các sự kiện thần bí đóng tại thành phố S, bảo bọn họ tiến lên xử lý những ma cà rồng cấp năm bị cô cố định.
Đây là một chuỗi thức ăn rất dài, phá hủy một ổ nhóm, về cơ bản các thành viên cấp dưới và cấp trên có thể thẩm vấn và điều tra được. Đả thương người đã giết người ra sao, hình phạt như thế nào, đều có thể do cảnh sát và Cục quản lý các sự kiện thần bí phán quyết.
Mà cô thì phải căn cứ vào tin tức đã lấy được từ người đàn ông cao gầy kia, đi tìm ma cà rồng cấp ba đó.
Khu săn bắn của người phụ nữ kia ở một con phố quán bar nổi tiếng của thành phố S, Linh Bảo chậm rãi lang thang trong thành phố, thuận tay ngăn cản mấy ma cà rồng đang chuẩn bị hành hung người thường. Toàn bộ đều cố định tại chỗ, để lại cho người của Cục quản lý các sự kiện thần bí từ từ bắt giữ.
Vừa xử lý xong một ma cà rồng, cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Đó là một số lạ đến từ Đế Đô, Linh Bảo cho rằng là nhân viên của Cục quản lý các sự kiện thần bí, thuận tay nhận: “Alo.”
Trong điện thoại lại truyền đến một giọng nam trong vắt lạnh lùng: “Đi đâu rồi?”
“Thanh Tiêu?” Linh Bảo có chút bất ngờ, sau đó thành thật trả lời: “Bên thành phố S, bạn bè của em xảy ra chuyện, cho nên em đã đến miếu Sơn thần bên này.”
Thanh Tiêu ở đầu dây bên kia, sống lưng cứng ngắc hơi thả lỏng.
Anh cũng biết, thân thể thần linh có thể chia thần thức làm rất nhiều phần, tất cả địa phương phụ thuộc thần thức giống như thành lập truyền tống trận, có thể dịch chuyển tới ngay tức khắc.
Lúc trước hai người vốn đang nghiên cứu phù trận, Thanh Tiêu sắp xếp lại suy nghĩ, Linh Bảo thì phụ trách vận dụng thần lực để thực hành, bởi vì nhà họ Nguyên có việc muốn thương lượng, nên Thanh Tiêu đi ra ngoài một chuyến, ai biết trở về đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Năm trăm năm chia lìa, làm cho anh cảm thấy sợ hãi về sự biến mất đột ngột của cô. Hỏi từ trên xuống dưới, ai cũng không biết cô đi đâu.
Cuối cùng vẫn do Nguyên Như Bồi đề nghị gọi điện thoại, anh mới nhớ tới có loại phương thức giao tiếp hiện đại này.
“Xử lý xong chưa?” Thanh Tiêu hỏi.
“Chưa đâu.” Linh Bảo nói đại khái với anh về phát hiện bên này: “Bất ngờ bắt được chi tiết này, em có thể thuận theo nó lần mò tra một đường thẳng lên trên, đến lúc đó nói không chừng có thể một lưới bắt hết bọn họ!” Cô tự tin nói.
“Đừng hành động một mình, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi.” Thanh Tiêu dặn dò.
“Được!” Linh Bảo sảng khoái đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Bấm ngón tay tính toán thời gian, Thanh Tiêu ngồi máy bay từ Đế Đô đến thành phố S, cũng cần ít nhất ba giờ, hơn nữa chuẩn bị máy bay cũng cần thời gian, ít nhất là bốn năm tiếng sau, cô vẫn nên tự mình đi bắt ma cà rồng cấp ba rồi nói sau.
Tuy nhiên, để thả dây dài câu cá lớn, muốn bắt ma cà rồng cấp ba này, tốt nhất là không nên khiến người khác chú ý mới tốt.