Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 320
Trong con hẻm phía sau quán bar, từ trước đến nay luôn là nơi tốt để một số cặp đôi gấp gáp chia sẻ tình cảm.
Linh Bảo ngồi xổm trong con hẻm bên ngoài một quán bar rock hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến khi nhân vật mục tiêu đi ra.
Đó là một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy body màu xanh lam bóng lưỡng, bên ngoài khoác lông thú, được ôm bởi một người đàn ông mặc âu phục giày da, vừa nhìn đã biết là tầng lớp tinh anh trong xã hội. Trên mặt cô ta đỏ ửng một mảng, thoạt nhìn giống như là uống say, mềm nhũn ngã vào người người đàn ông kia.
Có thể nhìn ra được, người đàn ông này là người cô ta lựa chọn kỹ lưỡng, dáng người đều rất tốt, thân phận phú quý, đầu óc cũng thông minh. Người như vậy, đại khái là càng có lợi cho cô ta phát triển càng nhiều tuyến dưới.
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, sử dụng điện thoại di động của mình để gọi một chiếc xe xa hoa sang trọng, đi đến một khách sạn cao cấp gần đó.
Linh Bảo dán bùa ẩn nấp rồi đi theo vào, ngồi xổm ở ngoài cửa phòng tiếp tục chờ.
Đôi nam nữ trong phòng mây mưa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc rên rỉ mê hồn.
Gần hai giờ sau, vậy mà ma cà rồng nữ kia vẫn chưa động thủ, xem ra rất hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng này. Linh Bảo ở bên ngoài chờ vô cùng nhàm chán, bắt đầu lướt điện thoại.
Đang say sưa đọc truyện tranh trên mạng, đột nhiên cảm giác hành lang phía trước truyền đến sự dao động linh khí, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Thanh Tiêu bước nhanh tới. Tốc độ của anh rất nhanh, dường như hai ba bước đã đứng trước mặt cô.
Linh Bảo đứng lên, chỉ vào bên trong, ý bảo anh không nên lên tiếng.
Năm giác quan của hai người đều vô cùng mẫn cảm, cho dù là khách sạn cách âm, Thanh Tiêu cũng có thể nghe được âm thanh bên trong, sắc mặt không khỏi đen xuống.
Tiện tay bày ra kết giới, nói:
“Em cứ thế này chờ mấy tiếng à?”
“Đúng vậy.” Linh Bảo còn tưởng rằng anh nói mình xem truyện tranh, không để ý ngồi xổm xuống một chút, giải thích: “Bình thường cách mười phút em sẽ dùng thần thức xem một lần, hai người bên trong đều ở đây, sẽ không chạy thoát.”
Sắc mặt Thanh Tiêu càng tối hơn.
“Sao vậy, có gì không ổn sao?” Linh Bảo khó hiểu hỏi.
“Nam nữ khác nhau, sau này đừng nhìn lung tung.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Linh Bảo không thèm để ý a một tiếng:
“Trong lòng vô tà niệm, hành vi tất đoan chính. Thanh Tiêu, làm chính sự không cần phải cứng nhắc như vậy, bình thường em cũng sẽ không đi rình mò người khác.”
Nhìn dáng vẻ mặt không biến sắc tim không đập, trong lòng Thanh Tiêu có chút bất lực, cô căn bản không hiểu anh để ý cái gì.
Đến nay cô mới hơn bảy trăm tuổi, trừ đi năm trăm năm ngủ say, thời gian ý thức thật sự tỉnh táo chỉ có hơn hai trăm năm, đối với thần linh mà nói, rốt cuộc là tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn không có ý thức về phương diện này.
Thanh Tiêu đang muốn nói thêm hai câu nữa, chấn chỉnh nhận thức giới tính của cô, tình huống bên trong lại xảy ra biến cố.
Cô gái xinh đẹp kia không biết vì cái gì, đột nhiên đẩy người đàn ông trên giường ra, mặc quần áo đi ra ngoài, phong tình vạn chủng quay đầu bỏ lại một câu: “Cục cưng, hẹn gặp lại lần sau!” Sau đó lập tức mở cửa đi ra.
Linh Bảo và Thanh Tiêu lập tức đi theo.
Bất luận là âm mưu dương mưu hay chỉ là trùng hợp, thực lực hai người cộng lại với nhau thì chẳng có gì phải sợ.
Thanh Tiêu có kiến thức rộng rãi, thần thức cũng cường đại vượt xa Linh Bảo, nhanh chóng đưa ra phán đoán, truyền âm nói: “Có người đang triệu hoán cô ta.”
Trong lòng Linh Bảo vui vẻ, vận khí thật tốt.
Vốn tưởng rằng phải theo dõi ma cà rồng nữ này rất nhiều ngày mới có thể gặp được triệu hoán của ma cà rồng cấp trên, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lần này có thể bắt được cá lớn rồi.
Hai người đi theo ma cà rồng nữ, đi thẳng tới một câu lạc bộ xa hoa, sau đó vòng vèo đi xuống tầng hầm.
Bên trong là party của một đám nam nữ trưởng thành cuồng hoan, tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội tinh xảo, cầm những chiếc ly xinh đẹp, bên trong là chất lỏng màu đỏ sậm. Họ uống từng ngụm chất lỏng trong cốc, một số lại dùng môi đút cho những người đàn ông và phụ nữ khác, biểu hiện trên khuôn mặt họ rất thú vị.
Linh Bảo nhìn tổng thể vài lần, dường như bên trong có một số người là minh tinh trong giới giải trí, một số người lại trong giới thương gia giàu có. Những người này, tất cả đều là ma cà rồng.
Chính giữa đại sảnh bày trường kỷ dài hơn ba thước, một người đàn ông tuấn tú tóc hơi dài ngồi dựa nghiêng trên giường quý phi, hắn có diện mạo con lai, không giống người bản địa Liên bang.
Từ lực lượng mạnh yếu thì lập tức có thể phân biệt được, người này chính là ma cà rồng cấp hai kia.
Tay phải của hắn ôm một cô gái áo trắng trông thuần khiết nhưng rất đẹp, tay trái cầm ly đế cao, hắn uống một ly chất lỏng, cố gắng cho cô gái trong ngực ăn.
Cô gái nghiêng đầu, né tránh thức ăn mà hắn đưa.
Người đàn ông cười nhẹ: “Không muốn uống cái này sao? Vậy chúng ta đổi nhé?” Hắn nói tiếng Liên bang rất lưu loát.
Nói xong, hắn lập tức kéo nữ nhân xinh đẹp vừa mới được triệu tập tới, cắn một cái lên cổ tay cô ta, máu tươi đỏ thẫm chảy ra theo cổ tay, hắn nhét cổ tay vào bên miệng cô gái áo trắng.
Trong mắt cô gái xinh đẹp toát ra phẫn hận, lại cố gắng đè xuống.
Cô gái áo trắng kia rốt cuộc không kiềm chế được, hốc mắt đỏ lên, răng nanh lộ ra, giãy dụa kịch liệt trong ngực người đàn ông.
“Uống đi, cần gì phải tra tấn mình như vậy?” Mắt người đàn ông hàm chứa một chút thương hại, lại có một loại khoái ý đùa bỡn chúng sinh, hắn nâng cằm cô gái lên: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này của em mê người như thế, tự biến mình thành bộ dáng này, không dễ nhìn lắm đâu!”
“Làm ma cà rồng có gì không tốt, tôi có thể khiến cho diện mạo xinh đẹp của em trở nên vĩnh hằng, từ nay về sau, em cũng sẽ trở thành một loại sinh vật cao quý hơn nhân loại.”
“Nếu em không muốn đi săn cũng không sao, tôi nuôi em.”
Lời nói dịu dàng của hắn giống như đường mật trộn với độc dược, ý đồ mê hoặc cô gái trong lòng hắn.
Mặc dù cô gái bị tra tấn đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, hoặc là nói cô có nguyên tắc riêng không muốn phá vỡ.
“Dù tôi có chết cũng sẽ không thông đồng làm bậy với anh, trở thành loại súc sinh hút máu người này!” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô!” Nghe được hai chữ súc sinh, trong nháy mắt người đàn ông đã nổi giận.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tôi thấy rằng thủ đoạn trước đây mà tôi đối đãi với cô đã quá tử tế rồi. Người đâu, kéo cô ta xuống tầng hầm thứ hai dưới lòng đất!”
Hắn ra lệnh một tiếng, lập tức có hai người phụ nữ kéo cô gái áo trắng kia đi xuống tầng hầm.
Linh Bảo dùng thần thức nhìn xuyên thấu sàn nhà, cũng thấy được tình hình tầng hai dưới lòng đất.
Thiết lập bên trong tương tự như một địa lao, có rất nhiều phòng tù sắt riêng, bên trong có mười mấy người đều bị xích sắt to bằng ngón tay treo trên tường, thỉnh thoảng có người cầm roi dính một loại nước đặc biệt quất bọn họ.
Loại nước kia hiển nhiên là có tác dụng đặc thù đối với ma cà rồng, quất một cái trên da sẽ phát ra tiếng xèo xèo, mà người bị tra tấn trên tường, trong miệng cũng phát ra tiếng gào thét thống khổ.
“Chỉ cần các người đi săn giết một người bình thường, là có thể chấm dứt loại tra tấn này! Tôi rất nhân từ, cho mấy người cơ hội để quay đầu bất cứ lúc nào!” Người đàn ông đẹp trai kia cất giọng nói với địa lao dùng cốt thép cách ly.
Nói xong, lại quay sang cô gái áo trắng bên cạnh: “Thế nào, hối hận không?”
Trong mắt cô gái toát ra một chút cảm xúc sợ hãi, nhưng không chịu khuất phục.