Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 336
Thanh Tiêu nhớ tới ánh mắt long lanh của cô nhóc khi cô nhóc nhìn mình, nhớ tới mấy lần cô bị ngã nhưng vẫn không từ bỏ kiên trì muốn tới gần anh, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác áy náy.
Cho nên, khi lần này cha để anh mang theo lễ vật tới cửa tạ lỗi, anh cũng không từ chối.
Lão Bạch Long cũng không trách anh, vô cùng khoan dung nói: “Là ta không tốt, biết rõ tính cách của Thanh Tiêu còn để Linh Bảo Nhi đi làm phiền nó. Thanh Tiêu, con cũng đừng để trong lòng, Linh Bảo Nhi có huyết thống của thần thú, khoẻ mạnh lắm, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi.”
Cô nhóc mặt mũi tái nhợt nằm tĩnh dưỡng trên chiếc giường ngọc tiên mềm mại, nhìn thấy anh đến, rất vui vẻ muốn đứng dậy tới gần anh, lại bị cha của cô ấn trở lại: “Ngoan ngoãn nằm xuống, không được lộn xộn, không cho phép lại đi làm phiền anh Thanh Tiêu!”
Cô nhóc lập tức nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt tròn xoe trong veo tràn đầy khao khát, nhưng lại có chút e ngại. Nhìn anh một lúc lâu, e ngại trong mắt cô nhóc biến mất, tròng mắt linh hoạt đảo vòng tròn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó dường như đã quyết định, vươn hai tay ra với anh, nói bằng giọng điệu non nớt: “Thích anh Thanh Tiêu, ôm!”
Cha đẩy anh lại trước chiếc giường ngọc tiên.
Cô nhóc thích anh như thế, cho nên anh hơi do dự, có phải là nên đối xử dịu dàng với cô nhóc một chút không.
Cô thấy anh chủ động tới gần, lập tức đứng dậy nhào vào lòng anh.
Cơ thể của cô nhóc nhỏ nhỏ mềm mềm, lại cực kỳ yếu ớt, giống như có một đám mây đụng vào lồng ngực.
Cái đầu nhỏ còn dụi qua dụi lại trong ngực anh, dường như lại ngửi thấy cái gì đó, sau đó vẻ mặt say mê ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hì hì, anh Thanh Tiêu thơm thơm!”
Anh không biết tại sao trên người mình lại có mùi thơm, đó cũng là thứ các tiên nữ thích.
Cô nhóc nhìn mặt nói chuyện, thấy vẻ mặt anh không có vẻ gì là không vui, cái đầu nhỏ lặng lẽ chuyển sang cổ tay của anh bị trượt ra khỏi ống tay áo, thấy người lớn không để ý tới động tác của mình, cô lập tức há miệng cắn.
Trong nháy mắt, cô nhóc lập tức che miệng thút tha thút thít, Thanh Tiêu kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra xem, phát hiện khoé miệng có tơ máu.
Thì ra không biết cô nhóc này nghĩ gì, túm lấy cổ tay của anh cắn chơi chơi, nhưng lực phòng ngự của một vị thần trưởng thành trên trời còn cứng hơn so với sắt thép cứng nhất trên đời, mấy chiếc răng nhỏ của cô nhóc cắn vào, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Lại là một phen rối loạn.
Nhưng mà, cô nhóc này vẫn không chừa, cho dù hai lần anh khiến cho cô nhóc bị thương, đối với một vị thần nhỏ bé yếu ớt cũng có thể nói là rất đau, nhưng vẫn không chút do dự tiếp cận anh.
Sau đó, vết thương của cô lành lại, không biết tại sao lại biết được chỗ ở của anh, lập tức tự mình lái pháp khí phi hành của cha cô nhóc tới bên ngoài Thần cung, cô nhóc còn chưa biết cách sử dụng thần lực thành thạo, pháp khí phi hành va đụng lung tung như con ruồi mất đầu, doạ cho những người hầu trong Thần cung đều sợ hãi.
Tử Vi chế ngự pháp khí phi hành, ôm cô nhóc xuống và hỏi: “Tại sao một mình con lại lái pháp khí phi hành chạy loạn vậy hả ? Xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?”
“Tử Vi bá phụ, con muốn tìm anh Thanh Tiêu!” Cô nhóc không sợ bị dạy dỗ chút nào, ngược lại còn dùng giọng nói non nớt nói.
Trong lúc dưỡng thương, Thanh Tiêu có đi thăm cô nhóc mấy lần, cô nhóc lập tức nhớ kỹ tên của anh, lần nào cũng ngọt ngào gọi anh Thanh Tiêu.
“Được, ta dẫn con đi tìm nó.” Tử Vi ôm cô nhóc đi tới chỗ ở của anh, cô nhóc vừa nhìn thấy anh, lập tức tránh ông ấy ra, đôi chân ngắn nện từng bước nhỏ chạy về phía anh, vừa chạy vừa vui vẻ gọi anh Thanh Tiêu, ngọt ngào hồn nhiên khiến cho người ta yêu thích.
“Thanh Tiêu của chúng ta cũng có một ngày thu hút được một cô gái nhỏ như thế này!” Tử Vi ở bên cạnh cười nói.
Cô nhóc lại không hề ngượng ngùng chút nào, lấy ra một quỳnh quả màu xanh ngọc bích, dùng hai tay nâng tới trước mặt anh: “Thích anh Thanh Tiêu, cho anh quả nè!”
Thanh Tiêu không nhận quỳnh quả của cô, cũng không đuổi cô ra ngoài, anh xem ngọc giản, cô nhóc ở bên cạnh líu líu lo lo kể về những phát hiện mới của mình.
Một đám mây, một bông hoa, một chiếc lá, mây mù biến ảo, hào quang lưu động, sao trời vận chuyển, những thứ đồ vật hết sức bình thường, trong mắt cô lại thú vị như vậy.
Từ trước đến nay anh luôn yêu thích yên tĩnh, nhưng kỳ lạ là lại không cảm thấy cô ồn ào, cô nói chuyện, anh xem ngọc giản, rất hài hoà và thoải mái.
Cô nhóc nói đến mệt, nhìn quỳnh quả vẫn nằm trong tay, lại nhìn anh vài lần : “Anh Thanh Tiêu, anh không ăn quả sao?” Không chờ anh trả lời, lại lập tức nói: “Không ăn thì em ăn vậy!”
Sau đó lập tức ôm quả lên gặm rôm rốp.
Nhìn dáng vẻ ăn đến say sưa ngon lành của cô, Thanh Tiêu không khỏi hoài nghi, quỳnh quả tầm thường này thật sự ăn ngon như vậy sao?
Vậy là, anh sai người mang tới một đĩa quỳnh quả, cầm một quả lên cắn một miếng, vẫn là hương vị như thế, không ngon.
Vừa quay đầu lại phát hiện cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng trái cây của anh, đôi mắt toát ra vẻ thèm thuồng.
Các vị thần còn nhỏ như thế này đều phải kiểm soát lượng tiên quả ăn vào cơ thể, thể chất của Linh Bảo lại khác các vị thần khác, cô có nhu cầu rất lớn về năng lượng, cha lại luôn kiểm soát sức ăn của cô. Sau này Thanh Tiêu cũng mới biết, cô nói mình luôn luôn ăn không đủ no.
Thanh Tiêu bị cô nhìn như vậy, lập tức vô thức vẫy tay với cô, đẩy đĩa trái cây tới trước mặt cô: “Ăn đi.”
Cô nhóc nhìn anh, dường như là xác định thật sự có thể ăn, lúc này mới cầm một quỳnh quả lên nhai rộp rộp.
Từ đó về sau, cô nhóc này giống như là yêu thích Bắc Cực Thần cung, ngày nào cũng chạy tới đây.
Anh thường chiêu đãi cô ăn tiên quả, nghe cô nhóc nói linh tinh bên tai mỗi ngày, thích anh Thanh Tiêu nhất, anh Thanh Tiêu là vị nam thần anh tuấn nhất, người anh Thanh Tiêu thơm nhất.
Lão Bạch Long thấy cô nhóc nhà mình thích Bắc Cực Thần cung như vậy, bèn bàn bạc với Tử Vi, ông ấy muốn ra ngoài một thời gian, tạm thời gửi Linh Bảo tới Bắc Cực Thần cung, xin nhờ bọn họ chăm sóc giúp một chút.
Tử Vi vô cùng chào đón cô nhóc này, vậy là tạm thời cô sẽ sẽ ở lại Bắc Cực Thần cung, quấn lấy anh suốt ngày là chuyện đương nhiên.
Anh dạy cô sử dụng thần lực, dạy cô một vài pháp thuật đơn giản và kiếm pháp, cô kéo anh ra ngoài chơi, mong muốn đơn phương tìm được đồ ăn ngon để chia cho anh, giống như một chú chim nhỏ bay qua bay lại bên cạnh anh, ríu ra ríu rít kể về tất cả những điều tuyệt vời trong mắt cô.
Khi có cô nhóc này đồng hành, Thanh Tiêu cảm thấy toàn bộ thế giới này cũng dần dần nhiễm lên một màu sắc tươi sáng.
Mười năm thấm thoắt trôi qua.
Lão Bạch Long quay về, đón cô đi. Lúc này anh mới phát hiện, thế giới khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa, yên tĩnh như vậy khiến người ta không quen.
Vì sự thay đổi của bản thân mà Thanh Tiêu không biết làm thế nào nên quyết định bế quan.
Anh chìm vào trong hồ Tinh Diệu vẫn chẳng thể bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
Khi Lão Bạch Long còn ở đây, mỗi ngày Linh Bảo đều đến Bắc Cực Thần cung nhưng cho đến nay đã nửa tháng rồi cô không đến.
Đã xảy ra ra chuyện gì rồi sao?
Hay là do cha của cô đã lâu không trở về nên Linh Bảo dính lấy cha mình mà quên mất anh?
Các suy đoán khiến Thanh Tiêu cảm thấy không được vui cho lắm. Thanh Tiêu dần dần chìm đắm vào việc tu luyện trong đống ngờ vực, lần này thời gian nhập định của anh rất ngắn ngủi, chỉ nửa năm đã ngoi lên khỏi hồ Tinh Diệu.
Nhìn hồ Tinh Diệu tinh quang lấp lánh, lòng Thanh Tiêu đầy ắp sự mờ mịt, vốn dĩ nguyên nhân chính khiến anh ngoi lên khỏi hồ Tinh Diệu là vì anh không thể nhập định hoàn toàn.