Đại Sư Huyền Học Hóa Thân Thành Thần Núi - Chương 337
Trong lòng Thanh Tiêu luôn có một suy nghĩ, nếu trong thời gian anh bế quan, Linh Bảo tới tìm anh mà không thấy thì phải làm sao bây giờ. Không biết từ khi nào cô gái nhỏ này đã có sự ảnh hưởng lớn như vậy.
Khi Thanh Tiêu về lại nơi ở thì đã nghe thấy người hầu nói Linh Bảo có đến tìm anh vài lần nhưng anh đều không ở đây, cô còn để lại vài thứ nhờ người hầu đưa cho Thanh Tiêu sau khi anh xuất quan.
Người hầu dâng nó lên, trên khay là đồ vật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Các loại quả thích hợp với thần linh mới trưởng thành như linh quả, còn có một số món đồ chơi nhỏ, điểm chung là đều không phù hợp với Thanh Tiêu nhưng tâm tình đang lao xao của anh lại được vuốt xuống một cách đầy kỳ lạ.
“Đi gọi em ấy tới đây, nói là ta xuất quan rồi.” Thanh Tiêu phân phó với người hầu.
Không bao lâu sau, người hầu cùng Linh Bảo xuất hiện ở Bắc Cực Thần cung. Cô gái nhỏ mặt mũi bầm dập, trên má còn đọng lại những giọt nước mắt. Sắc mặt Thanh Tiêu lập tức trầm xuống: “Sao lại thế này?”
“Em đánh nhau một trận với bọn Huyền Sương và Kim Tinh.” Cô gái nhỏ chẳng thèm để ý đến dáng vẻ của mình, nếu không phải trên má cô vẫn còn nước mắt thì suýt nữa người ta thật sự tin cô không để bụng.
Đám người Huyền Sương, Kim Tinh đều là những thần linh nhỏ mới được sinh ra chỉ hơn Linh Bảo hai ba trăm tuổi, tuy thần thể đã ở dáng vẻ trưởng thành khi năm mươi tuổi nhưng tâm tính lại không khác gì trẻ con. Đại đa số thần linh đều tuân theo quá trình phát triển như vậy, chỉ có một số ít có tâm lý trưởng thành.
“Bọn họ đánh em?”
“Ừm.” Linh Bảo tủi thân gật đầu.
Thanh Tiêu ôm Linh Bảo trên khuỷu tay, dẫm lên phi kiếm tìm thấy mấy thần linh nhỏ mới sinh kia. Thanh Tiêu buông Linh bảo ra, anh như ánh sáng vụt xung quanh mấy người kia vài vòng, chờ khi anh trở lại bên người Linh Bảo thì mấy thần linh nhỏ mới sinh kia đã nằm trên đất oai oái kêu đau.
Ánh mắt Thanh Tiêu như sương lạnh nhìn chằm chằm bọn họ khiến mấy người kia chẳng dám kêu rên, chờ khi mọi người yên lặng trở lại thì anh mới mở miệng nói:
“Cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu như thế nào?”
Mấy người bị đánh nhìn Linh Bảo ở bên cạnh Thanh Tiêu, lúc này họ mới ý thức được Thanh Tiêu tới để giúp Linh Bảo tính sổ.
Bọn họ có cái khổ không nói lên lời, con nhóc Linh Bảo kia quá phiền phức, cô biết mình bay không mau chạy không nhanh mà cứ một hai phải chơi cùng bọn họ, rõ ràng là quấy rối mà. Chọc cho bọn họ bực mình muốn dạy dỗ cô thế mà cô lại dám đánh trả, còn không chịu thua thiệt, tính tình cứng đầu ương bướng không phải nên bị ăn đòn à.
Nhưng trước mặt lại chính là anh trai Thanh Tiêu, thần lực cùng tu vi đều siêu cường, cha mẹ bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh mà rõ ràng là anh đang che chở cho Linh Bảo thì ai dám nói ra.
Họ chỉ đành sầu thương mà cam đoan về sau sẽ không bao giờ bắt nạt Linh Bảo nữa.
Ài, xuất môn bất lợi, ai mà biết một con yêu tinh phiền toái như Linh Bảo lại có anh trai Thanh Tiêu làm chỗ dựa cơ chứ.
Trở lại Bắc Cực Thần cung, Thanh Tiêu cảm thấy nhìn rất chướng mắt nên đã dùng thần lực trị thương cho Linh Bảo, một lát sau cô gái nhỏ khôi phục lại dáng vẻ phấn điêu ngọc trác* ngày xưa.
*Phấn điêu ngọc trác chỉ da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người lớn.
Linh Bảo nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi để anh trị thương cho, đôi mắt to tròn đen láy như viên ngọc màu đen tràn đầy sùng bái mà nhìn Thanh Tiêu: “Anh Thanh Tiêu lợi hại thật, nếu một ngày nào đó em cũng giống anh Thanh
Tiêu thì tốt rồi.”
“Anh dạy cho em.” Thanh Tiêu hứa hẹn nói.
Từ hôm đó Thanh Tiêu càng ngày càng nghiêm túc huấn luyện Linh Bảo để cô khống chế thần lực mỗi ngày một chuẩn xác, tuổi còn nhỏ đã có thể điều khiển pháp khí, không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần so với những thần linh nhỏ khác.
Chỉ là cô nhóc này không lúc nào chịu an phận, thế mà lại lần nữa chủ động đi khiêu khích những thần linh nhỏ đã từng đánh nhau với cô rồi lại lần nữa bị đánh đến mắt sưng mũi tím trở về.
Bất kể Linh Bảo lợi hại đến mức nào thì cũng sẽ bị tuổi tác hạn chế, hình dáng và sức mạnh trước năm năm mươi tuổi khác rất nhiều so với sau năm năm mươi tuổi. Bị thua hoàn toàn là điều bình thường.
Thanh Tiêu cho rằng Linh Bảo bị bắt nạt nên lại đi tìm bọn nhãi ranh không hiểu chuyện kia để tính sổ.
Nhưng sau vài lần thì anh phát hiện có gì đó sai sai, cô nhóc này toàn là chủ động đi khiêu khích người khác, vốn dĩ là bên đuối lý.
“Vì sao em phải chủ động đi khiêu khích?” Anh kéo Linh Bảo đến trước mặt mình rồi xụ mặt nghiêm túc nói.
Đáng tiếc, nhóc nghịch ngợm này chẳng có chút gì là sợ anh, hợp tình hợp lý nói:
“Anh Thanh Tiêu phải tu luyện, không có ai chơi cùng em nên em tìm bọn họ đánh nhau. Hơn nữa một ngày nào đó, nhất định em có thể đánh thắng bọn họ.” Thanh Tiêu nghĩ nghĩ, Linh Bảo không giống anh, từ nhỏ đã có thói quen ở yên một chỗ mà cô là một người có tính tình hướng ngoại, rất giống với những thần linh nhỏ tuổi khác, cần phải có bạn bè.
Chỉ là cô kém hơn hai ba trăm tuổi so với những thần linh nhỏ kia, thân thể và hình thái đều không giống nhau nên tự nhiên bọn họ sẽ không muốn chơi cùng cô.
Cho nên khi anh tu luyện thì hẳn là cô sẽ rất cô đơn.
Mất nửa tháng anh đã sáng tạo ra một loại bùa chú chuyên dùng để di chuyển trong cự ly ngắn, đặt tên là bùa thần hành, cần rất ít thần lực để kích hoạt nó nên rất phù hợp với thần linh nhỏ có thần lực mỏng như Linh Bảo.
Thanh Tiêu giao một xấp lá bùa cho cô rồi nói cho cô cách sử dụng: “Đánh không lại thì chạy, đừng có ngây ngốc đứng ra đó chịu đòn.” Mắt Linh Bảo sáng lấp lánh: “Anh Thanh Tiêu em thích anh nhất! Cái bùa này quả thật là cứu tinh của em!”
Sau đó cô cầm lá bùa tiếp tục đi chọc người, đánh không lại thì dùng bùa thần hành, nhìn đám người Huyền Sương Kim Tinh bị bỏ lại ở phía xa xa thì cực kỳ đắc ý.
Cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy đến năm năm mươi tuổi, dường như trong một đêm Linh Bảo đã hoàn toàn chuyển hóa thần thể, ít nhất là vẻ bề ngoài đã trở thành dáng vẻ của người trưởng thành.
Lúc bắt đầu chuyển biến, cô có thực lực của tiên thiên trung kỳ, cái sau vượt cái trước biến thành người lợi hại nhất trong đám thần linh mới sinh, không đánh
không quen nhau, đánh nhau vài chục năm đánh ra giao tình giữa hai bên, sau khi Linh Bảo chuyển thể thành công thì lập tức được kết nạp vào nhóm nhỏ. Vì thế mà sau một lần tu luyện ngắn ngủi của Thanh Tiêu kết thúc thì anh phát hiện Linh Bảo chơi với đám nhóc kia rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày anh xuất quan.
Thanh Tiêu đứng trên đỉnh núi nhìn bọn họ rất lâu nhưng không một ai phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Thanh Tiêu cảm thấy bản thân phải nhắc nhở cô nên đã hiện thân ở trước mặt mọi người, cuối cùng thì Linh Bảo cũng nhìn thấy Thanh Tiêu rồi chạy đến chỗ của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thể hiện bộ dáng chơi rất vui vẻ.
“Thanh Tiêu, anh xuất quan rồi!”
Sau khi cô chuyển biến thành công thì rất ít khi gọi anh Thanh Tiêu mà thường xuyên không biết lớn nhỏ gọi thẳng tên của anh.
Linh Bảo nhìn những đồng bọn nhỏ ở phía sau rồi lại nhìn Thanh Tiêu đang đứng trước mặt, sau đó cô phất phất tay với anh: “Chúng em đang đi bắt cáo tuyết, anh về trước đi! Đợi lát nữa em tới tìm anh!”
Nói xong cô lập tức vội chạy về.
Thanh Tiêu hơi khó tin bản thân lại chịu sự lạnh nhạt của cô ở nơi này. Mang theo cảm giác khó nói thành lời trong lòng xoay người rời đi. Linh Bảo nói lát nữa đến tìm anh nhưng một lát này của Linh Bảo dài đến một tháng. Cô vừa đi thì Thanh Tiêu lập tức đi tìm những mảnh ngọc bội mà cha anh thu thập được, bắt đầu nghiên cứu cách nấu rượu tiên.