Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám - Chương 191
Cuối cùng, Thạch Vân Sơn tìm hai đứa trẻ khoảng một tuổi. Hai đứa trẻ khóc òa, nước mắt nước mũi đầy mặt, khóe miệng còn dính nước dãi lấp lánh. Nhìn cảnh đó, Cappadocia suýt bật khóc.
Gã đúng là có thể mê hoặc lòng người, nhưng lòng người mà gã nói không phải là mấy đứa bé mặc quần hở đáy này, ít nhất cũng phải là người biết nói chứ!
“Tần Đại Sư, thế này không ổn lắm đâu, bọn chúng còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì cả, làm sao mà mê hoặc được.”
Tần Nhan Kim nhướng mày, khóe miệng thấp thoáng ý cười mỉa mai:
“Hay là tìm cho anh một người trẻ trung, xinh đẹp, tốt nhất là con gái?”
Người nước ngoài không hiểu lời nói ngược, vậy nên Cappadocia gật đầu thật: “Đúng vậy, tôi cần đúng loại như thế, như vậy mới phát huy tối đa sức quyến rũ của tôi.”
Sắc mặt Tần Nhan Kim lập tức trở nên lạnh lùng, quanh người thoáng hiện lên uy áp nhàn nhạt, mái tóc dài sau lưng cô khẽ bay trong gió.
“Đây là Đại Hạ, quy tắc là do tôi định. Anh có ý kiến gì không?”
Cappadocia giật mình, vội vàng lắc đầu.
Gã biết lần này mình thua chắc, để bảo toàn mạng sống, không chọc giận Tần Nhan Kim, đành cắn răng đồng ý.
Thấy cảnh này, giữa hàng lông mày của Thạch Vân Sơn hiện lên vẻ đắc ý. Ông khẽ ho một tiếng, tuyên bố quy tắc cuộc thi.
“Cuộc thi rất đơn giản. Rút thăm chọn hai đứa trẻ, chỉ cần khiến chúng tương tác và đập tay ba lần. Ai hoàn thành trước sẽ thắng.”
Nói xong, ông lấy ra mấy lá thăm đã chuẩn bị sẵn.
“Rút đi!”
Tần Nhan Kim ra hiệu cho Cappadocia, người sau miễn cưỡng rút một lá. Đó là đứa trẻ bên tay trái mặc đồ màu xanh.
Hai người bước tới bên hai đứa trẻ. Thạch Vân Sơn bấm giờ: “Cuộc thi bắt đầu.”
Tần Nhan Kim từ tốn dán một lá bùa khai trí lên đầu đứa trẻ, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó. Một làn khói xanh cuồn cuộn ùa vào đầu đứa trẻ.
Thấy cảnh này, mọi người bất giác nín thở.
Bình luận trên mạng như bị đông cứng:
[Trời đất, đây là tình huống gì vậy? Sao lại có khói bốc lên thế này? Và đám khói đó không bay lên mà lại chui hết vào đầu đứa trẻ?]
[Tần Đại Sư không phải đang truyền võ công cho đứa bé đó chứ? Trời ơi, ghen tị quá đi. Mẹ ơi, con muốn nhập hồn vào đứa trẻ đó.]
[Thả đứa trẻ đó ra! Để tôi làm thay!]
[Mặc dù không biết Tần Đại Sư đang làm gì, nhưng trông ngầu quá. Chỉ có điều, cái gã ma cà rồng kia làm cái gì thế? Mắt muốn lồi ra rồi.]
[Hahaha, chuyện Đại Hạ biết tu tiên thế này chắc không giấu nổi nữa. Thật muốn biết nếu người nước ngoài xem livestream của Tần Đại Sư, liệu có trở thành fan cuồng không.]
[Đừng truyền ra nước ngoài. Tôi sợ bọn họ bị dọa cho mất vía, sau đó lại kéo Tần Đại Sư ra chịu trách nhiệm.]
Trên mạng rôm rả thảo luận. Lá bùa khai trí của Tần Nhan Kim đã hoàn toàn kích hoạt.
Cô mỉm cười dịu dàng, vuốt tóc tơ của đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Bé con, nào, cùng chị chơi một trò chơi nhé. Đầu tiên, giơ một tay nhỏ lên nào…”
Giọng nói dịu dàng như nước của cô làm Cappadocia rùng mình. Gã vội nửa quỳ trước mặt đứa trẻ mặc đồ xanh, cố gắng nở nụ cười mà gã cho rằng quyến rũ nhất: “Chào bé yêu…”
Rào!
Một dòng nước bất ngờ phun ra từ “vòi nước” của đứa trẻ, tạo thành một đường cong hoàn hảo, bắn thẳng vào mặt và miệng Cappadocia.
Mùi khai nhè nhẹ và cảm giác nóng rát khiến Cappadocia chóng mặt, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu.
Gã là ma cà rồng, một vị hầu tước cao quý, máu gã uống đều lấy từ giới quý tộc. Vậy mà lần đầu tiên đến Đại Hạ, gã lại chịu nỗi nhục nhã tột cùng.
“Ha~”
Cappadocia tức giận đến bốc hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn đứa trẻ, để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, há miệng định cắn đứt cổ nó.
Tần Nhan Kim lập tức giơ tay, một cú phẩy nhẹ khiến gã bay xa.
“Khì khì khì khì khì~”
Bất ngờ, đứa trẻ nhỏ đang chơi mở cổng xả nước nhìn thấy Cappadocia bị hất văng ra xa, còn lăn vài vòng trên mặt đất, liền cười khúc khích vui vẻ.
Tần Nhan Kim chớp mắt, rồi lại hất văng Cappadocia vừa mới gượng dậy. Đứa trẻ nhỏ lại cười khanh khách, đến mức cả đứa trẻ mà cô chọn cũng bật cười theo.
Tiếng cười của trẻ con rất dễ lây lan, Tần Nhan Kim cũng bị ảnh hưởng, và kết quả là vị hầu tước ma cà rồng này thê thảm không chịu nổi.
Cư dân mạng:
[Thảm! Quá thảm! Dù sao cũng là ma cà rồng, mà chẳng có chút khí chất nào hết?]
[Chẳng thà cùng chó sói bay lượn trên bầu trời còn hơn!]
[Không phải đấu phép thuật sao? Sao lại thành chơi quay tròn thế này? Tần đại sư nghịch quá rồi, haiz!]
[Người trên kia, anh có biết giọng điệu của mình sủng nịch cỡ nào không?]
[Có lẽ đây là con ma cà rồng thảm nhất lịch sử. Không biết về sau có bị ma cà rồng khác cô lập không nhỉ? Hơi mong đợi điều đó.]
[Này, người quay phim, góc máy lệch một chút đi, tôi muốn xem hai người đang bay trên kia có ổn không.]
Tần Nhan Kim vừa trêu đùa Cappadocia, vừa hướng dẫn đứa trẻ nhỏ vỗ tay. Chẳng bao lâu đã hoàn thành nhiệm vụ vỗ tay, cô cũng tha cho ma cà rồng đang nhếch nhác kia.
Cappadocia thở hổn hển, ánh mắt u ám lướt qua Tần Nhan Kim, nghĩ rằng nếu không còn cách nào khác, gã sẽ cùng cô đấu sống chết một trận.
Rồi gã bi thảm phát hiện, sức mạnh trong cơ thể mình đang nhanh chóng biến mất, da thịt dần khô cằn, nhăn nheo, chảy xệ… Giống như một ông lão đang cận kề cái chết.
Gã kinh ngạc nhìn Tần Nhan Kim, phẫn nộ hỏi: “Cô đã làm gì tôi?”
“Ồ, trên người anh nợ nghiệt chướng quá nhiều, tôi chỉ thu lại sự bất tử của anh, coi như là hình phạt dành cho anh thôi.”
Tần Nhan Kim thản nhiên đáp, như thể đang nói về một món ăn hôm nay không hợp khẩu vị.
Cô dường như không còn kiên nhẫn với màn đấu phép nực cười này nữa, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nó.
Cappadocia cảm giác đầu óc ù đi, suýt nữa ngất xỉu. Gã căm hận nhìn Tần Nhan Kim, để lộ hàm răng nhọn hoắt, rất muốn cắn vào cổ cô, hút sạch máu cô.
Tất nhiên, lý trí vẫn còn giúp gã không làm chuyện ngu ngốc. Gã chỉ có thể cắn răng chịu đựng, dù không cam lòng, vẫn hỏi: “Dựa vào cái gì mà cô tước đoạt năng lực của tôi?”
“Dựa vào việc tôi là Tư Quá Chi Thần, lý do này đủ chưa?”
Tần Nhan Kim mỉm cười, hất nhẹ mái tóc.
Cappadocia sững người: “Tư Quá Chi Thần? Là cái gì?”
“Thần phạt kẻ ác.”
Tần Nhan Kim nhìn gã từ trên cao, nơi giữa trán ánh lên một dấu ấn đỏ rực mơ hồ, biểu tượng cho thân phận của cô.
Cappadocia gần như không thể chịu nổi.
Gã là người phương Tây, không liên quan gì đến người Đại Hạ, vậy cái Tư Quá Chi Thần đó có can hệ gì với gã? Gã đã làm gì nên tội?
Nhìn bộ dạng thê thảm của gã, Tần Nhan Kim nghiêm túc nhắc nhở: “Về chuẩn bị quả Quỷ và cổ vật cho tốt. Nếu tôi phát hiện anh còn giở trò, tôi sẽ đích thân đến tịch thu khả năng bất tử của cả tộc các người.”
Cappadocia sợ rồi, thực sự sợ rồi.
Dù rất muốn giết Tần Nhan Kim, nhưng với năng lực hiện tại, đừng nói là giết cô, ngay cả đánh bại tên ảo thuật sư đang thoi thóp bên cạnh cũng khó.
Nếu cô thực sự đến gây chuyện, gã có dự cảm, cả gia tộc ma cà rồng sẽ bị hủy diệt trong tay cô.
“Được!”
Gã loạng choạng đứng dậy, thuộc hạ nhanh chóng chạy tới đỡ, nhìn Tần Nhan Kim lần cuối, rồi rời đi cùng đoàn người.
Thạch Vân Sơn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn lên một người một sói trong cơn lốc xoáy, liền hỏi: “Đại sư, hai người bọn họ thì làm sao đây?”
Tần Nhan Kim khẽ vẫy tay, cơn lốc xoáy lập tức ném người và sói xuống chân họ.
Sở Hoài nhanh chóng cởi áo vest, phủ lên người pháp sư để tránh làm bẩn mắt Tần đại sư.
Tần Nhan Kim không bận tâm, búng tay một cái, một luồng khí lực bay ra, đánh trúng pháp sư đã ngất lịm.
Pháp sư khẽ rên lên, chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy Tần Nhan Kim, sắc mặt lập tức tái nhợt, run rẩy lắp bắp: “Tần đại sư, xin tha mạng… tôi nhận thua, tôi nhận thua…”
Tần Nhan Kim gật đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn đen trên tay pháp sư: “Anh rất biết điều. Vậy thì tháo chiếc nhẫn đó ra đi.”
Pháp sư biến sắc, vội vàng che chiếc nhẫn lại, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn: “Không được! Cái này không được! Tần đại sư, cô chọn thứ khác đi, cái này không được…”
Tần Nhan Kim nhếch môi cười: “Anh không có quyền lựa chọn, phải không?”