Đạn Mạc Bảo Tôi Rằng: Còn Chờ Gì Mà Không Ly Hôn - Chương 4
10
Tôi ăn xong một gói snack, lại gặm thêm túi chân gà không xương.
Đang định tắt điện thoại thì Trần Minh Kiệt gọi đến.
Mở miệng là nhận lỗi:
“Vợ ơi, anh sai rồi, trước kia là anh quá bốc đồng… Mình có thể tái hôn không em?”
“Xe anh trả lại em, em có rảnh không, mình đi sang tên luôn nhé?”
Ha.
Xảy ra chuyện thì nhớ đến tôi ngay.
“Không rảnh! Bye nhé ông nội!”
Tôi chặn số ngay lập tức, xách va-li đã chuẩn bị sẵn, quay về nhà ba mẹ.
Dạo này nhà đối diện đang loạn thế nào cũng chưa rõ, Trần Minh Kiệt lại có khả năng đến làm phiền bất cứ lúc nào.
Chưa kể ông chồng nhà Tống Huệ cũng vừa mua vé xe về hôm nay.
Đúng lúc “bắt gian” thì nghe tin con gái vào viện, lỡ mất kỳ thi đại học.
Song hỷ lâm môn, cảnh tượng chắc chắn rất… máu me.
Chỗ này không thể ở lâu.
Cứ để bọn họ cắn nhau đi.
Có ba mẹ bên cạnh vẫn chắc ăn hơn là tự mình đối phó.
Vừa bước chân vào nhà, ba mẹ tôi đang ăn sáng.
Mẹ tôi thấy tôi về thì mắt sáng rỡ:
“Bảo bối, sao con về vậy?”
Ba tôi vội chạy vào bếp múc một bát cháo đậu xanh nóng hổi bưng ra.
“Viên Viên, chưa ăn gì đúng không? Lại đây ăn đi.”
“Hôm nay có cả bánh bao nhân thịt mà con thích nhất.”
Tôi đi rửa tay, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bình thản nói:
“Ba, mẹ, con ly hôn rồi.”
Hai người sững lại, nhìn nhau một cái, rồi mẹ tôi kéo tay tôi, cười nhẹ nhàng:
“Ôi giời, có gì to tát đâu! Bây giờ thanh niên ly hôn là bình thường mà, quá quen rồi!”
Ba tôi gắp một cái bánh bao bỏ vào bát tôi:
“Ba đã thấy Trần Minh Kiệt không xứng với con từ lâu rồi. Con làm đúng, đáng lẽ phải đá nó sớm hơn!”
Mẹ tôi tiếp lời:
“Bảo bối à, đừng coi thường khả năng tiếp nhận của ba mẹ nha. Nhà mình không có cái kiểu cấm ly hôn gì hết, con làm gì ba mẹ cũng ủng hộ!”
“Thậm chí nếu con yêu phụ nữ, ba mẹ cũng không phản đối đâu!”
Ba tôi chen vào:
“Thôi phụ nữ thì… bỏ qua ha, haha.”
“Phụ nữ thì sao? Còn hơn mấy thằng đàn ông thúi hoắc!”
“Vợ à, có phải em đang bóng gió chê anh không đó? Anh lại làm gì sai rồi hả?”
…
Bình luận nhảy lên tấp nập:
【Ba mẹ nữ chính tốt thật sự… nhớ rõ là đời trước lúc cô ấy chết, hai cụ đầu bạc tiễn đầu xanh, lần lượt trầm cảm mà qua đời.】
【Gia đình vốn hạnh phúc như vậy, kết hôn có ích gì?】
Mắt tôi cay xè, cúi đầu húp cháo cho bớt nghẹn.
【Móa, Tô Ninh Tuyết mạng lớn thật! Kiểu này chắc mệnh yêu nữ sống nghìn năm!】
Hả?
Còn sống?!
11
【Tiếc là, sống thì sống, nhưng vì tim ngừng đập quá lâu nên thiếu oxy lên não, giờ thành thực vật rồi.
Chỉ mở được mắt mà không còn ý thức.】
【Mẹ con nhỏ đó sợ đến đần luôn. Gọi cho Trần Minh Kiệt, phát hiện bị chặn số, giờ đang phát rồ trong group đấy!】
Tôi ung dung mở group cư dân ra xem.
Tòa 45, phòng 405:
【Có ai giúp tôi đòi lại công bằng không? Hu hu】
【Con gái tôi ngồi xe của hàng xóm đối diện để đi thi đại học, vậy mà xảy ra chuyện, giờ thành thực vật rồi!
Hàng xóm cũng biến mất tiêu, không có ở công ty, ai liên lạc được với cậu ta không?
Cậu ta còn rời group rồi!】
【Giờ con gái tôi nằm trong viện sống chết chưa biết, kỳ thi đại học thì lỡ mất, đời nó coi như hỏng luôn rồi!】
Ngay lập tức group nổ tung.
Tòa 96, phòng 708:
【Gì cơ? Tai nạn à?】
Tòa 67, phòng 103:
【Trời ơi, tội nghiệp con bé quá…】
Tòa 45, phòng 501 tag tôi:
【Chưa rời group đâu, còn ở đây mà.】
Tôi mỉm cười, đáp lại nhẹ nhàng:
【Tôi đã ly hôn với chồng cũ, xe giờ mang tên anh ta.
Hôm nay xe cũng không phải tôi lái, mọi người lưu ý nhé.】
Tòa 45, phòng 501:
【Cô thì hay rồi, phủi sạch sẽ! Dù là chồng cũ, cô cũng phải có trách nhiệm chứ! Biết đâu là xe có vấn đề, cô cố tình giấu giếm!】
Đầu óc có vấn đề à?
Tôi tag thẳng Tống Huệ:
【Bà chắc chắn là tai nạn giao thông?】
Tòa 45, phòng 405:
【Cho dù không phải, thì cũng là xảy ra chuyện trong xe!】
Tôi quay sang tag lại 45-501:
【Thấy chưa? Đồ thiểu năng! Trong đầu toàn phân thì đi xúc rửa hộ cái.
Còn lần sau mà dám vu khống tôi nữa thì ra tòa nói chuyện!】
Cô ta vẫn không cam tâm:
【Con bé thành ra thế này, chẳng lẽ không ai chịu trách nhiệm? Cô vô cảm quá rồi đó!】
May có người bênh:
【Chưa làm rõ chuyện thì đừng đổ lên đầu nhà 406. Có gì thì đi báo công an.】
Người khác phụ họa, giục Tống Huệ báo cảnh sát.
Lúc đó chuông cửa nhà tôi vang lên.
Ba tôi ra mở, ai ngờ là… Trần Minh Kiệt.
Trán đẫm mồ hôi, tay xách hai hộp quà lớn.
Vừa vào cửa đã quỳ sụp trước mặt tôi:
“Vợ ơi! Tất cả là lỗi của anh! Mình làm lành đi nhé!”
“Em còn giận thì chưa cần tái hôn cũng được, anh trả lại xe cho em, giờ đi sang tên ngay, chứng minh thành ý của anh!”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Muộn rồi! Ngựa tốt không quay đầu gặm cỏ, con gái nhà tôi không thèm loại như anh đâu!”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, chậm rãi hỏi:
“Anh gấp đi sang tên vậy… có phải vì trong xe vừa xảy ra chuyện gì không?”
Trần Minh Kiệt lúng túng:
“Không… không có! Là anh sau khi ly hôn mới nhận ra không thể sống thiếu em!”
“Em tha thứ cho anh đi! Em đánh chửi gì cũng được!”
Tốt. Anh nói đó.
Tôi vung tay, tát một phát như trời giáng.
Mắt Trần Minh Kiệt lóe lên chút hằn học, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, chìa má còn lại ra:
“Đánh tiếp đi, chỉ cần em hết giận là được. Xong rồi mình đi sang tên xe ha.”
Tôi xoa xoa tay đau:
“Là vì Tô Ninh Tuyết gặp chuyện trong xe, nên anh mới cuống lên muốn đẩy trách nhiệm đúng không?”
Ba tôi nhướng mày:
“Tốt lắm! Đồ vong ân phụ nghĩa, dám giở trò với con gái tôi!”
Mẹ tôi cầm chổi quát:
“Biến! Cút ngay!”
Trần Minh Kiệt bị ba tôi xô ra khỏi nhà.
Nhưng hắn vẫn lỳ, cứ đứng ngoài gõ cửa không ngừng.
Cho đến khi điện thoại hắn reo — là cảnh sát gọi.
Bảo hắn lập tức đến đồn làm việc.
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì… cảnh sát cũng gọi cho tôi.
Hóa ra cái bà điên Tống Huệ kia ôm tâm lý “bắt được ai thì bắt”, đến tôi cũng không tha.
Ba mẹ lo cho tôi nên đi theo cùng.
12
Không ngờ đến sở cảnh sát lại đúng lúc hay, vừa bước vào đã thấy Tống Huệ đang đấm đá Trần Minh Kiệt tới tấp, nữ cảnh sát đứng bên can cũng kéo không nổi.
Bà ta gào lên như điên:
“Tất cả là tại anh!”
“Con gái tôi ngồi xe anh mới thành người thực vật!”
“Con bé vốn là hạt giống Tsinghua Bắc Đại đó! Anh đền lại cho tôi cuộc đời 985 của nó đi!”
“Đứa con tội nghiệp của tôi! Nó đáng lẽ phải có tương lai rạng rỡ biết bao!”
Bình luận hiện lên:
【Đây chẳng phải đúng y như kết cục kiếp trước của nữ chính à?】
【Giờ người xui xẻo đã đổi thành tên cặn bã rồi!】
Trần Minh Kiệt gào lên giải thích:
“Không liên quan gì đến tôi! Tôi bị oan mà!”
“Tôi chỉ tốt bụng chở đi thi thôi, nó tự dưng ngất, tôi còn gọi cả 120 nữa cơ mà!”
Vừa thấy tôi, anh ta liền chỉ ngay sang:
“Là cô ta! Xe vốn là của cô ấy! Muốn truy cứu thì tìm cô ấy!”
Ba tôi trừng mắt:
“Anh còn nói thêm một câu nữa, tôi xé miệng anh đấy!”
Sau đó có thêm vài cảnh sát đến hòa giải, chia ba bên ra lấy lời khai.
Cuối cùng, vụ việc được xác định là tai nạn bình thường, hoàn toàn không liên quan đến xe.
Trần Minh Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
Tống Huệ lại bắt đầu khóc lóc la lối:
“Thế con gái tôi cứ thế mà sống thực vật cả đời sao?”
“Tiền viện phí khổng lồ thì ai lo? Không phải hai người này phải bồi thường hết à?”
À, đây mới là mục đích thật sự.
Cảnh sát nói, nếu bà ta có ý kiến thì có thể kiện dân sự, yêu cầu bồi thường trên tinh thần nhân đạo.
Nhưng với tôi – chủ xe cũ, thì hoàn toàn không liên quan.
Tôi và ba mẹ rút lui trước.
Còn lại Tống Huệ đang kéo Trần Minh Kiệt ở lại sở cảnh sát tiếp tục lằng nhằng.
Về tới nhà, tôi khoác tay ba mẹ, hớn hở nói:
“Ba mẹ, mình đi du lịch bằng xe tự lái nha!”
Ba mẹ nhìn nhau cười, đồng thanh đồng ý.
Chiều hôm đó, chúng tôi xếp hành lý rồi xuất phát.
Đi đến một thành phố ven biển cách ba trăm cây số.
Thời tiết đang rất lý tưởng — không quá nóng như tháng 7-8, cũng chẳng se lạnh như tháng 4-5.
Ra biển đúng là chuẩn bài.
Tôi cùng ba mẹ tận hưởng chuyến đi thư thả, vui vẻ.
Còn bên kia thì… thảm không nỡ nhìn.
13
Buổi tối, tôi nằm trên giường, xem bình luận live stream, cười muốn gãy bụng.
Tống Huệ và Trần Minh Kiệt sau khi được cảnh sát khuyên bảo thì mỗi người một ngả.
Tống Huệ vừa về đến nhà đã đụng ngay ông chồng Tô Đại Thành đang nổi trận lôi đình.
Bốp!
Một cái tát trời giáng khiến Tống Huệ choáng váng.
Bà ta khóc lóc van xin.
Ngay lập tức lại bị đá bay ra xa.
Tô Đại Thành vừa đánh vừa gào:
“Thằng đực kia đâu? Nói mau!”
Tống Huệ cắn răng không nói, thế là bị đánh thê thảm hơn.
Cuối cùng gãy cả răng cửa, vừa khóc vừa chỉ lên tầng trên – nhà 501.
Tôi trợn mắt.
Thì ra chồng của bà thím 501 là tình nhân của Tống Huệ.
Tô Đại Thành túm tóc lôi Tống Huệ lên tầng tìm “gian phu tính sổ”.
Đúng lúc vợ chồng nhà 501 đang tám chuyện trong phòng.
Vừa mở cửa, Tô Đại Thành lao vào đấm tới tấp vào mặt ông chồng.
Vừa đánh vừa chửi:
“Đồ đĩ đực! Mày phá hoại gia đình tao à?!”
Bà vợ 501 cũng hiểu ra vấn đề, lao vào cào cấu, chửi bới Tống Huệ.
“Mày là con hồ ly tinh! Dám quyến rũ chồng tao à? Tao coi mày là chị em tốt, ai ngờ mày là con rắn độc phá nát nhà tao!”
Tôi cười muốn rớt quai hàm.
Hai chị em thân thiết nay lôi nhau giật tóc, bóp cổ.
Đánh giữa chừng, Tô Đại Thành phát hiện ông chồng 501 không giống người trong ảnh, liền móc điện thoại ra đối chiếu.
Gào lên hỏi Tống Huệ:
“Thằng trong hình là ai?!”
Bà thím 501 lập tức hét lên:
“Là Trần Minh Kiệt!”
Rồi một hơi tuôn ra hết chuyện Tô Ninh Tuyết bị đưa đi thi rồi xảy ra chuyện, nhập viện.
Tô Đại Thành nổi điên.
Đánh Tống Huệ thêm một trận nữa, sau đó hỏi đơn vị của Trần Minh Kiệt.
Giật luôn con dao gọt trái cây trên bàn rồi xông ra ngoài.
14
Lúc đó, Trần Minh Kiệt đang bị sếp họp mắng té tát vì sáng sớm bỏ lỡ việc quan trọng.
Ngay cả cơ hội giữ việc cũng mong manh.
Thì… Tô Đại Thành đạp cửa xông vào, cầm dao đâm tới tấp – bảy, tám nhát.
Cả phòng la hét tán loạn.
May mà mấy đồng nghiệp phản ứng kịp, dùng ghế khống chế ông ta.
Người báo cảnh sát, ông ta bị bắt ngay tại chỗ.
—
Mọi chuyện chính thức hạ màn.
Tôi cùng ba mẹ về lại nhà.
Căn nhà từng là “nhà tân hôn”, giờ tôi đã đăng lên môi giới để bán.
Cuộc sống của tôi quay lại quỹ đạo bình thường.
Nửa năm sau, Tô Đại Thành bị tuyên án tử hình vì cố ý gây thương tích dẫn đến chết người trong tình tiết nghiêm trọng.
Tống Huệ bị gãy xương sườn.
Trần Minh Kiệt mạng lớn, không chết, nhưng bị đâm trúng thận, phải cắt bỏ một bên.
Người chết là chồng bà thím 501.
Thì ra khi bị đánh, trúng vào thái dương, đưa đến viện thì đã không còn cứu được.
Trần Minh Kiệt nằm viện hai tháng.
Vừa ra viện liền bị Tống Huệ đeo bám như keo.
Bà ta ngày nào cũng kéo xác con gái thực vật đến đơn vị anh ta khóc lóc ăn vạ, đòi anh ta “chịu trách nhiệm cả đời”.
Đơn vị không chịu nổi, đuổi việc Trần Minh Kiệt.
Bị đuổi rồi, anh ta đành đem chiếc xe bồi thường cho Tống Huệ.
Tống Huệ bán xe, tiêu hết tiền.
Sau đó lại phát hiện trong điện thoại của con gái có loạt tin nhắn mờ ám giữa Trần Minh Kiệt và con bé.
Con bé bị đột quỵ là vì thức khuya đến 2 giờ sáng trước ngày thi, chat với hắn ta.
Tống Huệ dùng đoạn chat đó uy hiếp Trần Minh Kiệt, từ đó hai người chính thức gắn nhau thành cặp chó điên.
15
Ba năm sau, dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện.
【Đỉnh cao! Tuyệt phẩm thật sự!】
【Đúng chất đại nữ chủ, đại báo thù!】
【Tên cặn bã mất một quả thận, giờ yếu như ông già, còn bị Tống Huệ ép chạy xe công nghệ, làm bốc vác, thân thể tàn tạ không ra hình người.】
【Nhịn mãi không nổi, hắn bùng phát. Lừa Tống Huệ vào nhà, khóa cửa lại, phóng hỏa đốt nhà rồi tự nhảy sông.】
【Con gái hàng xóm mất cả cha lẫn mẹ, bị đưa vào trại trẻ mồ côi.】
Tôi nhìn vào không trung, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn các bạn vì đã spoil.”
【WTF! Nữ chính nhìn thấy bình luận của tụi mình!】
【Truyện trọng sinh chuyển thành truyện bình luận tương tác rồi!】