Đằng Thiếp - Chương 1
1
Ta là tiểu thiếp của Thế tử phủ Tĩnh Vương, chính xác mà nói là một thiếp hầu.
Thế tử cưới chính thê là tỷ tỷ ruột của ta, còn ta chỉ là một món đồ cưới có hai chân, bị “đóng gói” theo nàng bước vào vương phủ.
Mấy tháng trước, tỷ tỷ phát hiện có thai, liền ra lệnh ngừng phát thuốc tránh thai cho tất cả các thiếp thất trong hậu viện của Thế tử.
Không lâu sau, ta và hai vị di nương khác cũng lần lượt có thai.
Bây giờ ta đã mang thai được năm tháng, càng ngày càng thận trọng hơn.
Bởi vì ta hiểu rõ tính cách của tỷ tỷ—nàng ta sẽ không bao giờ cho phép một đứa con thứ xuất được sinh ra!
Lúc này, nha hoàn thân cận của ta, Hạch Đào, từ bên ngoài trở về.
Thấy trong phòng không có ai khác, nàng lặng lẽ lấy ra một gói giấy nhỏ từ trong ngực, mở ra đưa cho ta.
Là một gói ô mai.
Ta vội vàng bốc một viên cho vào miệng, vị chua dịu lan tỏa trong cổ họng khiến ta thoải mái nheo mắt lại.
Hạch Đào cẩn thận gói ô mai lại, nhét trở lại vào trong áo.
Ta ngậm viên ô mai trong miệng, nhìn Hạch Đào, hai người lặng lẽ mỉm cười.
Ngay cả việc ăn một viên ô mai cũng phải cẩn thận như thế.
Hạch Đào nhìn ta đầy xót xa, nhẹ giọng nói: “Di nương có phải quá thận trọng rồi không? Nô tỳ thấy Mật di nương và Lâm di nương bụng bầu to như thế, ngày ngày nghênh ngang đi lại trong phủ, cứ như sợ người khác không biết họ đang mang ‘Kim Phượng Hoàng’ trong bụng ấy!”
“Nô tỳ đi lấy thức ăn trong bếp cũng thường gặp nha hoàn của họ đến xin đồ ăn.”
“Người khác thì toàn xin canh chua, chỉ có họ là cứ ngày nào cũng đòi món cay, nô tỳ thật sự không hiểu nổi…”
Ta khẽ thở dài. Mật di nương và Lâm di nương cao ngạo như vậy, chẳng qua là vì họ không hiểu tỷ tỷ.
Hạch Đào có chút do dự: “Nhưng phu nhân của chúng ta trông có vẻ hiền thục dịu dàng như vậy, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức đâu, phải không?”
“Dù sao người cũng đang mang thai cốt nhục của vương phủ, phu nhân dù có lớn gan đến đâu cũng không dám ra tay với người chứ? Nàng ta chẳng lẽ không sợ chọc giận phu quân sao?”
Ta nhẹ nhàng vỗ tay Hạch Đào: “Cẩn thận vẫn hơn.”
Bởi vì ta đã từng chứng kiến thủ đoạn của tỷ tỷ.
Trước khi vào phủ, ta vốn đã có hôn ước. Nhưng tỷ tỷ cảm thấy ta vừa xinh đẹp vừa dễ khống chế, liền dùng một số thủ đoạn bức ta giải trừ hôn ước, ép ta phải đi theo tỷ ấy làm thiếp hầu.
Những chuyện như thế ta đã thấy quá nhiều rồi. Ta biết tỷ tỷ là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, vì thế trong phủ này, trước mặt tỷ ấy, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.
Ta sắp xếp lại quần áo và tã lót thêu tay, rồi bảo Hạch Đào mang đến cho tỷ tỷ.
Hạch Đào nhìn ta đầy thương cảm: “Di nương, sao người không giữ lại một bộ cho mình? Tiểu chủ nhân của chúng ta chẳng lẽ không cần mặc sao?”
Ta cúi đầu nhìn bụng mình, rồi ngẩng lên đáp: “Chẳng phải còn có muội sao?”
Hạch Đào cười tươi: “Đúng! Người còn có nô tỳ mà!”
Nhưng lần này, Hạch Đào đi hai canh giờ vẫn chưa quay về. Trời đã qua giờ Ngọ, vậy mà nha đầu ấy vẫn chưa về.
Ta càng đợi càng sốt ruột, trong lòng rối bời không yên.
Hạch Đào luôn đặt chuyện của ta lên hàng đầu, cơm nước của ta cũng đều do nàng ấy đi lấy. Nếu không có chuyện lớn, nàng ấy tuyệt đối sẽ không để ta nhịn đói.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!
Ta nhịn sự bất an trong lòng, lập tức ra ngoài tìm nàng ấy.
Trước tiên, ta đến chỗ tỷ tỷ.
Nhũ mẫu bên cạnh tỷ bước ra nói với ta: “Hạch Đào tay chân không sạch sẽ, dám ăn trộm trang sức của phu nhân, đã bị bán đi rồi.”
Bị bán rồi?!
Ta biết, chỉ có tỷ tỷ ta mới tàn nhẫn như vậy.
Hạch Đào là cánh tay trái phải của ta, tỷ tỷ muốn động đến ta, trước tiên phải chặt đứt cánh tay đắc lực của ta.
Vậy nên Hạch Đào mới gặp tai họa này!
Ta không màng đến cái bụng bầu nặng nề, quỳ ngay trước cửa phòng tỷ tỷ, tha thiết cầu xin.
Nhưng tỷ tỷ thậm chí không thèm gặp ta.
Lỗ nhũ mẫu đứng bên cạnh nàng ta lạnh lùng quát: “Bảo di nương muốn làm gì đây? Biết rõ phu nhân đang mang thai, lại cố tình đến đây làm loạn, là muốn khiến phu nhân không thể an tâm dưỡng thai sao?”
Nước bọt bà ta văng đầy mặt ta: “Người và con nha đầu đó cùng một ruột cả thôi! Nó ăn trộm trang sức của phu nhân, người thì đến đây khóc lóc ầm ĩ. Sao? Muốn hại phu nhân? Muốn hại cả tiểu thế tôn trong bụng phu nhân sao?”
Cái tội danh này to quá! Ta không còn sức phản bác, đành phải cắn răng rời đi.
Ta không thể tiếp tục dây dưa. Càng không thể để bản thân gục ngã ở đây. Nếu ta bị tỷ tỷ xử lý, vậy thì Hạch Đào sẽ vĩnh viễn không thể quay lại.
Ta phải nghĩ cách khác để cứu nàng ấy!
Nghĩ một lúc, ta cắn răng, bước đến thư phòng của Thế tử…
2
Từ trước đến nay, ta luôn sống yên phận trong hậu viện, dịu dàng nhu thuận, không dám bước sai một bước, cũng không dám nói thừa một câu.
Những vị di nương khác đều biết gửi thức ăn, điểm tâm đến thư phòng, chỉ có ta là chưa từng đến đó bao giờ.
Ta vốn tưởng muốn gặp Thế tử sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ vừa đến nơi, nha hoàn thấy ta liền lập tức dẫn ta vào.
Thế tử ngồi sau án thư sơn đen chạm hoa văn cuộn cỏ, lặng lẽ đọc sách. Khi ánh mắt chàng nhìn sang, đôi con ngươi lạnh lẽo tựa tuyết.
Ta trước nay vẫn luôn có chút e sợ chàng, nhưng hôm nay, ta không còn quan tâm đến điều đó nữa.
Như một kẻ sắp chet đuối vớ được mảnh gỗ trôi nổi, ta lao đến, bám chặt lấy:
“Gia! Hạch Đào bị bán rồi!”
“Gia, thiếp thân từ trước đến nay chưa từng cầu xin người điều gì. Hôm nay chỉ cầu xin người một lần này thôi, xin người chuộc Hạch Đào về, có được không?”
Nếu là chuyện của bản thân, có chet ta cũng không làm phiền chàng. Nhưng vì Hạch Đào, ta muốn thử một lần.
“Gia, chuộc Hạch Đào cần bao nhiêu tiền? Thiếp có! Thiếp sẽ tự bỏ tiền ra chuộc nàng ấy!”
Thế tử vẫn không nói lời nào, ánh mắt hạ xuống, dừng trên khuôn mặt ta: “Bảo di nương…,Thì ra Bảo di nương cũng biết lo lắng cho người khác, cũng biết khóc sao?”
Câu nói kỳ lạ này khiến ta khựng lại. Chàng có ý gì?
Người chẳng lẽ không phải là con rối, tất nhiên sẽ biết lo lắng, tất nhiên sẽ biết khóc chứ.
Chàng thong thả đặt sách xuống: “Đã là cầu xin người khác, vậy phải có thái độ của một người cầu xin chứ. Chỉ nói suông vài câu, liền muốn ta đi chọc giận chính thê đang mang thai sao?”
Có lẽ khi con người bị dồn đến đường cùng, sẽ sinh ra những ý nghĩ đi//ên r//ồ.
Thái độ…
Chàng muốn ta có thái độ gì?
Ta chỉ là một thiếp thất, chẳng qua là món đồ chơi trong mắt nam nhân.
Ta hít sâu một hơi, cố nén nhục nhã, run rẩy bước tới, ôm chặt lấy thân hình cường tráng của chàng.
“Gia…” Ta khẽ gọi, giọng mềm mại đến tận xương.
Đây là lần đầu tiên ta chủ động lấy lòng chàng.
Thế tử rõ ràng ngây người một thoáng.
Ta đưa môi lên: “Mọi thứ của thiếp đều do gia ban cho. Thiếp không có gì để dâng hiến, chỉ mong có thể khiến gia vui vẻ…”
Lần này, ta cố gắng hết sức. Những lời trước nay không dám nói, những việc trước nay không dám làm, hôm nay ta không cần liêm sỉ nữa.
Cái bụng lớn khiến ta không tiện hầu hạ trên giường, nhưng ta cũng có cách. Dùng tay, dùng miệng, dùng…
Những thủ đoạn này, trước khi vào phủ nhũ mẫu đã dạy qua, chỉ là ta không dám dùng, cũng không thèm dùng. Nhưng hôm nay, ta không còn quan tâm nữa…
Chàng dường như cũng rất hưởng thụ.
Cuối cùng, khi hơi thở còn chút gấp gáp, chàng khẽ nhắc ta một câu: “Con người, không nên lúc nào cũng không biết tự lượng sức mình. Đến lúc cần yếu thế thì phải yếu thế, đến lúc cần cầu xin thì phải cầu xin, đến lúc cần tìm chỗ dựa thì cũng nên tìm chỗ dựa.”
Khi rời khỏi thư phòng của chàng, môi ta sưng tấy, tê rần không còn cảm giác, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Câu nói của chàng vẫn lặp đi lặp lại trong đầu ta.
Cầu xin?
Đúng vậy, trong phủ này không phải chỉ có tỷ tỷ là chủ nhân…
Ta cũng đang mang cốt nhục của phủ Tĩnh Vương, dù thế nào đi nữa, các chủ nhân trong phủ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn hậu duệ của mình bị hại đâu, đúng không?
Ta đang cân nhắc xem nên cầu xin Vương gia hay Thái phi, thì một nha hoàn trong viện – Hồng Nhi – vội vã chạy vào.
Nàng vừa khóc vừa cười, quên cả hành lễ, kích động nắm chặt lấy vai ta: “Di nương, tin tốt! Hạch Đào tỷ đã quay về rồi!”
Ta mừng rỡ đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Ngươi nói gì cơ?”
Hồng Nhi vội vàng kể lại: “Là Phương cô cô bên cạnh Thái phi nương nương đã cứu Hạch Đào về!”
Đây đúng là tin tốt nhất trên đời!
Thái phi nương nương luôn đóng cửa tu hành, chưa bao giờ bận tâm chuyện hậu viện. Ngay cả tỷ tỷ muốn vấn an cũng chỉ có thể hành lễ ngoài cửa.
Ta vẫn luôn cho rằng, Thái phi giống như bồ tát trấn trạch trong phủ.
A di đà Phật! Quả nhiên là vị bồ tát cứu khổ cứu nạn!
Để cảm tạ Thái phi, ta cắt tấm áo choàng lông cáo mà ta được ban thưởng khi vào phủ, may thành một đôi tay áo giữ ấm và bịt tai mùa đông.
Không phải ta không tiếc áo choàng, chỉ trách ta quá nghèo, trong số những tấm da ta có, chỉ có cái này là thượng hạng. Nếu muốn tặng quà, cũng chỉ có thể tặng thứ này.
Ta nhờ Hồng Nhi mang lễ vật đến cho Phương cô cô.
Ta vốn nghĩ một tiểu thiếp như ta làm quà, chắc gì Thái phi đã nhận. Nhưng không ngờ, Thái phi thực sự nhận rồi.
Dù vậy, Hạch Đào vẫn không thể trở lại viện của ta.
Bởi vì nàng là do tỷ tỷ bán đi, nếu bây giờ quay lại chỗ ta, sẽ làm mất mặt tỷ ấy. Vì thế, Hạch Đào bị giữ lại trong viện của Thái phi, nói là cần được dạy dỗ lại.
Nhưng thế này đã là quá tốt rồi!
Tảng đá đè nặng trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống.
Tối đến, khi đang làm việc kim chỉ, ta vui vẻ hát khe khẽ.
Không biết từ khi nào, Thế tử đã đứng bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: “Di nương vui đến vậy sao?”
Ta ngẩng lên nhìn chàng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Dù Thế tử không thực sự giúp đỡ chuyện này, nhưng ta vẫn biết ơn chàng.
Ta chỉ mím môi, mỉm cười nhìn chàng.
Có lẽ nụ cười này khiến chàng khó chịu, đột nhiên chàng tức giận vô cớ.
Chàng đưa tay đẩy mạnh ta, áp chặt ta xuống giường.