Đào Hoa Chiến Thần - Chương 27 Tâm tư của Tạ Đại Cước
Chương 27: Tâm tư của Tạ Đại Cước
Không đợi Triệu Lâm Phong từ chối, Lâm Hương Tú giành lấy cái chậu trên tay hắn, khẽ cắn cánh môi đỏ mọng ngồi xuống, đặt chậu xuống đất.
Lâm Hương Tú cúi gằm, không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Lâm Phong.
Nhưng lại không biết rằng bởi vì ngồi xuống nên ngực lộ ra trước mặt đối phương.
Triệu Lâm Phong nuốt nước bọt. Hắn mới hai mươi tuổi, là độ tuổi dồi dào tinh lực, vả lại buổi tối đã uống không ít rượu, vì vậy xém chút nữa thì mất kiếm soát.
“Không cần đâu chị dâu, tự tôi làm là được.”
Triệu Lâm Phong vội vàng nói, nhưng Lâm Hương Tú lại ôm chân Triệu Lâm Phong vào lòng như thế sợ hấn chạy mất.
Triệu Lâm Phong cảm nhận được cảm xúc mềm mại truyền tới khi bị ôm, huyết mạch dâng trào, còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.
“Tiểu… Tiểu Phong, cậu ngồi là được, để tôi rửa cho cậu.”
Lâm Hương Tú cắn cánh môi đỏ mọng, một lọn tóc buông lơi trên mặt.
Nhìn dáng vẻ đáng thương này của Lâm
Hương Tú, Triệu Lâm Phong càng không muốn đế cô rửa chân cho mình, vừa muốn rút chân ra lại vừa sợ dùng lực mạnh quá làm Lâm Hương Tú ngã.
“Tiếu Phong, đế chị dâu rửa cho cậu đi, nếu không mẹ tôi sẽ mắng tôi.” Đôi mắt đẹp của Lâm Hương Tú bỗng đỏ hoe, giọng điệu van nài.
Nghe cô nhắc đến Tạ Đại Cước, Triệu Lâm Phong lập tức hiếu ra.
Không ngờ vì nịnh bợ hắn mà Tạ Đại Cước lại sai con dâu của mình đến hầu hạ hắn!
“Chị dâu, đừng như vậy.” Triệu Lâm Phong lên tiếng, cuối cùng cũng rút được chân ra.
Nhưng vì hẳn dùng lực quá mạnh, mà Lâm Hương Tú ngồi không vững, dẫn đến cơ thể mềm mại ngã ra đằng sau, đá lăn chậu nước.
Nước đổ ra đất, Lâm Hương Tú ngã xuống, chiếc váy trên người lập tức bị ướt.
Triệu Lâm Phong vội vàng xuống giường, đỡ Lâm Hương Tú lên.
“Chị dâu không sao chứ?”
Triệu Lâm Phong vội vàng hỏi, Lâm Hương Tú lắc đầu, hai tay chống xuống đất muốn đứng dậy nhưng kết quả là kêu lên vì đau: “Đau!”
“Để tôi nhìn xem.”
Triệu Lâm Phong đỡ Lâm Hương Tú lên giường. Hai chân Lâm Hương Tú gập lại, làn váy vốn che được đùi giờ đã trượt đến bắp chân.
Triệu Lâm Phong cẩn thận quan sát, mắt cá chân trái của Lâm Hương Tú đã sưng lên.
“Chị dâu bị trật khớp rồi, đế em sẽ xoa bóp cho chị giúp lưu thông máu.”
Dép của Lâm Hương Tú đã văng sang một bên, Triệu Lâm Phong đặt chân cô lên chân mình, hai tay bấm huyệt ở khớp.
Tức thì mặt Lâm Hương Tú đỏ bừng lan đến tận cổ. Cô lớn chừng này, chưa từng bị người đàn ông nào sờ chân như vậy.
Rầm!
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng của Triệu Lâm Phong đột nhiên bị mở ra, mẹ của hắn là Trần Tụ Vân rảo bước đi vào.
Lúc nãy Trần Tụ Vân đã nhìn thấy Lâm Hương Tú bưng chậu nước vào phòng Triệu Lâm Phong, qua rất lâu mà Lâm Hương Tú vẫn chưa ra ngoài, bà ấy bèn xông thẳng vào phòng của con trai.
“Thím Tụ Vân…”
Thấy Trần Tụ Vân xông vào phòng của Triệu Lâm Phong, Lâm Hương Tú cũng hoảng hốt, vội vàng rút bàn chân ngọc vẫn chưa hết sưng ra
khỏi tay Triệu Lâm Phong.
Trần Tụ Vân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt xanh mét.
“Lâm Hương Tú cô được lắm, giờ lại ngấp nghé Tiếu Phong nhà tôi! Tôi cứ thắc mắc sao cô vào lâu như vậy, thì ra là đang dụ dỗ Tiếu Phong nhà tôi! Tạ Đại Cước vô liêm sỉ cũng thôi đi, một cô gái như cô cũng không cần thế diện nữa hả?”
Trần Tụ Vân vô cùng tức giận.
“Cháu… cháu…” Nghe Trần Tụ Vân nói vậy, Lâm Hương Tú như bị bắt gian tại giường, hai hàng nước mắt lập tức tuôn rơi.
Triệu Lâm Phong nghe mẹ mình nói vậy cũng nhức đầu vô cùng.
“Mẹ nói gì thế? Khó nghe quá mẹ ạ. chị Hương Tú tốt bụng mang nước cho con rửa chân, nhưng bất cẩn làm đố nước rửa chân…”
Triệu Lâm Phong còn chưa nói xong, Trần Tụ Vân nhìn trang phục dính sát vào người Lâm Hương Tú, như ấn như hiện.
“Mang nước mang lên tận người mình hả? Con nhìn cái váy trên người cô ta đi, dính sát vào người kia kìa! H’ô linh tinh! Đúng là không biết xấu hổ.”
Triệu Lâm Phong nhíu mày, Trần Tụ Vân nói hơi quá đáng.
“Mẹ à, chị Hương Tú không phải loại người như mẹ nói. Cùng là phận đàn bà với nhau, sao phải nói khó nghe thế hả mẹ?”
“Cùng là đàn bà thì sao nào? Giữa đàn bà với đàn bà cũng có khác biệt nhé! Một loại gạo nuôi trăm loại người. Mẹ thấy xấu hổ thay cô ta đấy, ngay cả liêm sỉ cũng không có à? Con đừng có tiền liền làm bậy. Con đừng quên con là người đi lính trở về, được quốc gia bồi dưỡng giáo dục mới có ngày hôm nay. Làm người không thế quên gốc rễ…”
Triệu Lâm Phong nhức hết cả đầu. Cái gì với cái gì thế này, sao còn kéo theo vấn đề quên hay không quên gốc rễ chứ?
Mắt Lâm Hương Tú đỏ hoe, cô nhịn đau đứng dậy, che mặt chạy ra ngoài.
“Mẹ ơi, thật sự là chị Hương Tú chỉ lấy nước cho con rửa chân mà thôi. Chị ấy bất cẩn làm đố nước, còn bị ngã trật khớp, vì vậy con mới xoa bóp giúp chị ây.”
Triệu Lâm Phong bất đắc dĩ nói, xua tay bảo Trần Tụ Vân ra ngoài.
Trần Tụ Vân lại lải nhải dặn dò Triệu Lâm Phong một hồi, lôi ra một đống đạo lý, sau đó mới hậm hực ra khỏi phòng.
Triệu Lâm Phong đứng dậy thu dọn phòng, hết buồn ngủ luôn.
Hắn thở dài một hơi, đứng dậy đi lấy túi ngọc bài kia.
Hắn lấy ra một tấm ngọc bài quan sát, đã có ý tưởng khắc linh trận lên ngọc bài như thế nào. Hắn không do dự nữa, lập tức cầm một con dao nhỏ khắc như rồng bay phượng múa.
Hắn khắc hết tấm này đến tấm khác, cả một đêm hắn khắc được hơn ba mươi tấm ngọc phù.
Khi xong việc thì bên ngoài trời đã sáng.
Triệu Lâm Phong ngả lưng xuống giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi Triệu Lâm Phong bị Khả Nhi đánh thức, hắn cảm thấy mình mới ngủ được một lúc.
“Sao vậy em gái?” Triệu Lâm Phong mơ màng hỏi.
“Anh ơi, đội công trình đến rồi, trưởng thôn bảo anh mau qua đó.”
Dù không muốn nhưng Triệu Lâm Phong vần phải từ trên giường bò dậy.
Hắn đi đến đầu thôn, thấy trên núi có một đám người đội mũ bảo hộ lao động đang chỉ vào thôn Quế Hoa.
Một người trung niên mập mạp cầm giấy bút quan sát xung quanh rồi ghi gì đó lên giấy.
“Tiểu Phong, bên này.”
Triệu Lâm Phong leo lên núi, Lưu Địa Thăng thấy Triệu Lâm Phong đã tới, vội vàng chào hỏi hắn.
Triệu Lâm Phong đi đến hỏi: “Trưởng thôn, đây là người của đội thi công ạ?”
Người đàn ông trung niên mập mạp kia nhìn Triệu Lâm Phong, lập tức bước nhanh tới, nói chuyện rất khách khí: “Là cậu Phong phải không? Tôi là Vương Kim Khuê, đội trưởng đội thi công dưới trướng tổng giám đổc Chu. Tống giám đốc Chu bảo tôi xin lỗi cậu thay ngài ấy. Dạo này ngài ấy khá bận, hôm nay không đến được, nhắn rằng nếu cậu đến huyện Thanh Khê thì nhất định phải cho ngài ấy hội chiêu đãi nhận lỗi.”
Người đàn ông trung niên không hiểu vì sao một thanh niên chẳng khác gì đám trai quê khác lại khiến tổng giám đốc Chu kính trọng như vậy.
Chỉ một công trình nhỏ mà cũng phái ông ta tới đây.
Triệu Lâm Phong hơi kinh ngạc: “Tổng giám Chu phái ông tới?”
Chu Văn phái Vương Kim Khuê tới đã đủ nói lên độ coi trọng của Chu Văn đối với Triệu Lâm Phong.
Phải biết rằng dưới trướng Chu Văn có rất nhiều đội công trình, trong đó đội công trình của Vương Kim Khuê là chuyên nghiệp nhất, rất nhiều
dự án quy hoạch của huyện Thanh Khê, thậm chí cả thành phổ Tân Giang đều do ông ta thực hiện.
“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Triệu Lâm Phong vừa bắt tay với Vương Kim Khuê vừa nói.
“Cậu Phong khách khí rồi, tống giám đốc Chu đã dặn tôi nhất định phải làm cho cậu hài lòng. Cậu nói cho tôi biết yêu cầu cụ thể được chứ? Đế tôi dễ bề quy hoạch công trình cho cậu.”
Mặc dù Vương Kim Khuê không biết chàng trai trẻ này có gì hơn người mà khiến tổng giám đốc Chu kính trọng như vậy, nhưng lời lẽ rất cung kính.
Hai người đứng trên núi nhìn xuống toàn thôn Quế Hoa.
Triệu Lâm Phong chỉ về phía thôn. Hiện tại Vương Kim Khuê không ngờ rằng trong tương lai, thôn làng mà ông ta tham gia quy hoạch này sẽ trở thành một nơi truyền kỳ, khiến ông ta vô cùng vinh dự!