Đào Hoa Chiến Thần - Chương 28 Phân phối nhân viên
Chương 28: Phân phối nhân viên
“Tôi định thầu mảnh đất phía tây thôn, dùng để trồng thảo dược. Dưới chân ngọn núi này, tôi muốn xây xưởng thuốc lá và xưởng rượu. Sau đó, quan trọng nhất là sửa đường, nhất định phải xây một con đường bê tông trải nhựa từ thị trấn đến thôn, từ ruộng thuốc phía tây đến nhà xưởng dưới chân ngọn núi này, đều phải thông với xa lộ!”
Sửa đường là chuyện phải giải quyết trước khi thành lập doanh nghiệp.
Xa lộ là huyết mạch của công nghiệp, không có xa lộ thì kỹ thuật có tốt đến mấy cũng không thế phát triển sản nghiệp.
Thôn Quế Hoa nghèo khó nhiều năm cũng bởi vì đường ra vào thôn toàn là đường đất, giao thông bất tiện.
“Tiền không thành vấn đề, hết thảy phải đảm bảo chất lượng.”
Triệu Lâm Phong lại bố sung, Vương Kim Khuê gật đầu đồng ý.
“Cậu Phong yên tâm, cứ giao công trình này cho tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành trong một tháng, ở huyện Thanh Khê không có đoàn đội nào chuyên nghiệp và hiệu suất hơn chúng tôi.”
Vương Kim Khuê vỗ ngực bảo đảm, Triệu Lâm Phong gật đầu.
“Tốc độ nhanh là chuyện tốt, nhưng nhất định phải đảm bảo chất lượng, toàn bộ phải sử dụng vật liệu tốt nhất.”
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Vương Kim Khuê hơi ngạc nhiên. Chàng trai này nói năng hùng hồn thật đấy, dùng toàn bộ vật liệu tốt nhất, cậu có biết phải tốn bao nhiêu tiền không?
“Cậu Phong, nếu toàn bộ đều sử dụng vật liệu tốt nhất thì tối thiểu phải tốn bảy tám trăm vạn.” Vương Kim Khuê tốt bụng nhắc nhở.
Triệu Lâm Phong nghe vậy thì thoáng sửng sốt, nói: “Chỉ bảy tám trăm vạn thôi à? Đội trưởng Vương cứ làm thoải mái!”
Vương Kim Khuê giật mình, chỉ bảy tám trăm vạn?
Đừng thấy Triệu Lâm Phong chỉ là nông dân mà lầm, nói năng rất hùng hồn đấy!
Nghe nói người của đội công trình đã đến, người trong thôn cũng vội vàng tập trung lại, cùng nhau đi tới bên này.
Ngày nào chuyện khởi công còn chưa quyết định, ngày đó bọn họ còn chưa yên lòng.
Ngay cả Triệu Vĩnh Tài và Trần Tụ Vân cũng tới, rất sợ Triệu Lâm Phong chịu thiệt.
“Ba mẹ, sao hai người lại đến đây cả thế?”
Triệu Lâm Phong hơi ngạc nhiên khi thấy
đoàn người Triệu Vĩnh Tài rầm rộ kéo tới.
“Người thôn mình nghe nói người của đội thi công đến, ai cũng bảo muốn đến xem, ba tới giúp con trấn ải.”
Triệu Lâm Phong hơi buồn cười. Đâu phải ba giúp mình trấn ải, mà là không yên tâm về mình, lo mình coi tiền như rác.
“Tiểu Phong à, đám trai tráng thôn mình đi làm thuê bên ngoài nghe tin cậu muốn mở xưởng trong thôn, rất nhiều người đã trở về. Cháu xem khi nào thì có thể đế mọi người bắt đầu làm việc?” Lưu Địa Thăng nói.
Triệu Lâm Phong nhìn một vòng, quả nhiên có thêm rất nhiều người trẻ tuổi.
“Ngày mai có thể bất đầu ngay. Trước hết tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người trong tuần đầu tiên.”
Triệu Lâm Phong nói to, người trong thôn lập tức yên tĩnh lại, chờ hắn nói tiếp.
“Thứ nhất, những người giỏi trồng trọt trong thôn chia thành một nhóm, chuyên khai khấn núi tây, cuốc xới đất, tu sửa mương máng, thu dọn ruộng trồng dược liệu.”
Các ông cụ trong thôn đều kích động, không ngờ mình cũng có việc làm.
Gần như nửa đời người họ cày bừa trồng trọt
trong thôn, cứ tưởng Triệu Lâm Phong mở xưởng sẽ không dùng đến họ.
“Tiểu Phong yên tâm, việc khác thì bọn chú không làm được, nhưng làm ruộng thì bọn chú đều là dân lành nghề đỉnh của chóp đấy.”
“Các chú các bác giúp cháu khai khấn ruộng đồng, cháu rất yên tâm.”
Triệu Lâm Phong cười ha hả, tiếp tục nói.
“Thứ hai, tôi cần một nhóm người thu thập thảo dược mà tôi cần. Sau này tôi sẽ đưa hàng mẫu cho mọi người. Chờ khi nào ruộng ở núi tây được thu dọn xong, tôi sẽ quy hoạch khu vực, khu vực nào trồng loại thảo dược gì phải được phân chia một cách rõ ràng, tuyệt đổi không được lẫn lộn.”
Trong thôn ngoại trừ làm ruộng còn có một số người thu thập thảo dược hoặc trồng dược liệu mang đến thị trấn bán. Những người này giúp hắn thu thập thảo dược và tròng thảo dược thì không còn gì tốt hơn.
Lại thêm một nhóm người hưởng ứng, bọn họ đều có kinh nghiệm trồng thảo dược.
“Đội công trình xây dựng xưởng thuốc lá và xưởng rượu cần thời gian một tuần, tôi sẽ bảo đội công trình dựng tạm một cái Têu cất rượu và lều thuốc lá đơn sơ, dùng để cất chứa nguyên liệu. Vì vậy, tôi cần một nhóm người vận chuyển nguyên
liệu làm thuốc lá và rượu, chuyện này cần thanh niên tráng trai tráng trong thôn đảm nhiệm. Mọi người có ý kiến gì không?”
Thanh niên trai tráng trong thôn đi làm thuê bên ngoài đều lộ vẻ hưng phấn. Bọn họ làm thuê bên ngoài vốn rất khố cực, bây giờ có thể làm việc trong thôn, mà tiền lương còn cao hơn bên ngoài, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
“Không có ý kiến!”
Triệu Lâm Phong gật đầu rồi nói tiếp: “Cuối cùng, tôi cần các thím cấn thận, khéo tay trong thôn giúp đỡ. Tôi sẽ dạy họ giã dược liệu theo tỉ lệ đế làm rượu thuốc và thuốc lá.”
Nghe Triệu Lâm Phong nói câu này, mọi người trong thôn đều sững sờ.
Triệu Vĩnh Tài kéo Triệu Lâm Phong, quát khẽ: “Cái thằng này, có phải con bị ngu rồi không? Đây là kỹ thuật cốt lõi đây, có thể đế cho người khác biết hả?”
Trần Tụ Vân cũng lộ vẻ bất mãn, nói: “Ngay cả em gái con cũng không thể cho nó biết cái này, vì sau này nó phải đi lấy chồng! Chứ đừng nói chi đến đám phụ nữ trong thôn!”
Triệu Lâm Phong cười gượng. Nếu không có trận Tụ Linh thì thuốc lá và rượu làm ra chỉ là sản phấm bình thường, nhiều nhất cũng chỉ ngon một chút mà thôi.
“Ba mẹ cứ yên tâm, kỹ thuật cốt lõi nhất còn có một khâu cuổi cùng, con giao cho ông chủ trong thành phổ làm.”
Nghe Triệu Lâm Phong nói vậy, Triệu Vĩnh Tài và Trần Tụ Vân vẫn không yên tâm.
“Vậy con phải cấn thận đấy, đừng để người ta học được.”
Triệu Lâm Phong gật đầu lấy lệ, nhưng vẫn phân công: “Thím Nguyệt Anh, thím phụ trách chế dược chế rượu nhé! Thím tuyển thêm một nhóm người, buổi chiều đến nhà cháu, cháu sẽ dạy cho mọi người.”
Trịnh Nguyệt Anh trong đám người nghe xong liền vội vàng lắc đầu, hốt hoảng nói: “Tiếu Phong, chuyện quan trọng như vậy, thím… e là thím không thể đảm nhiệm.”
“Có gì khó đâu, chắc chắn thím có thể làm được.” Triệu Lâm Phong đáp.
Mọi người trong thôn nghe hắn nói vậy, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Triệu Lâm Phong giao chuyện quan trọng như vậy cho Trịnh Nguyệt Anh phụ trách, xem ra lời đồn trong thôn không có lửa thì sao có khói.
Các bác gái trong thôn đều cười ha hả, Triệu Lâm Phong bảo Trịnh Nguyệt Anh đến nhà hắn không chừng là muốn làm gì đó.
Các bà các thím là đội quân chủ lực truyền bá tin đồn trong thôn.
Nhưng hiện tại không có ai dám nói lung tung, người nào người nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim.
Nhìn quan hệ giữa Trịnh Nguyệt Anh và Triệu Lâm Phong thân mật thế kia, nói không chừng hai người đã làm lành từ lâu rồi, bọn họ chỉ trích người ta chẳng phải là đắc tội với Triệu Lâm Phong sao?
Hiện tại bọn họ đang hưởng ké lợi ích từ Triệu Lâm Phong đấy, mặt mày tươi cười với Triệu Lâm Phong còn không kịp nữa là!
Trần Tụ Vân liếc Trịnh Nguyệt Anh, trong lòng hơi không vui.
“Chuyện quan trọng như vậy hay là để mẹ phụ trách đi.”
Triệu Lâm Phong biết tính toán trong lòng mẹ mình, cạn lời bảo: “Mẹ à, mẹ nhúng tay vào chuyện này làm gì chứ? sản nghiệp lớn như vậy, con còn chờ ba mẹ tròng coi giúp con, tránh để xảy ra sai sót đây.”
Trần Tụ Vân ngẫm nghĩ, hình như chuyện này càng quan trọng hơn, nhưng vẫn lo ngại quan hệ giữa Triệu Lâm Phong và Trịnh Nguyệt Anh.
Một bà thím lôi kéo Trần Tụ Ván, mỉm cười
bảo: “Ôi chao chị Tụ Vân ơi, Tiểu Phong nhà chị đã chỉ định muốn Nguyệt Anh, chị còn lăn tăn cái gì?”
Trịnh Nguyệt Anh nghe thấy lời của bà thím kia, sắc mặt đỏ lên.
Trần Tụ Vân mặt lạnh như tiền, chữ “muốn” kia khiến bà ấy liên tưởng tới hình ảnh không tốt nào đó.
“Vậy mọi người trở về đi, chuấn bị sáng mai khởi công!”
Mọi người trong thôn hớn hở giải tán, nghĩ đến tiền lương một trăm năm mươi tệ một ngày, trong lòng trào dâng nhiệt huyết.
“Đội trưởng Vương, tôi còn có việc cần nhờ ông giúp đỡ.”
Triệu Lâm Phong nói với Vương Kim Khuê, Vương Kim Khuê nhìn Triệu Lâm Phong với vẻ nghi hoặc.
“Cậu Phong có yêu cầu gì thì cứ nói.”
“Chúng ta đi trước đã.”
Triệu Lâm Phong dẫn đường đằng trước đi khắp núi táy, đi từ chân núi vòng lên sườn núi rồi tới đỉnh núi, đi khắp núi tây một lượt.
Dọc đường thỉnh thoảng hắn dừng lại làm ký hiệu, tổng cộng khoảng bốn năm mươi ký hiệu.
Đến trưa Vương Kim Khuê theo Triệu Lâm Phong xuống núi, hai chân bủn rủn, đầu óc choáng váng.
“Cậu Phong, cậu muốn làm gì vậy?”
Thấy Triệu Lâm Phong cuối cùng cũng dừng lại, Vương Kim Khuê không nhịn được bèn hỏi.
“Những nơi tôi làm ký hiệu lúc nãy, ông đào cho tôi cái hố tròn sâu ít nhất tám mét.”
Triệu Lâm Phong nói xong, Vương Kim Khuê ngây ra.
“Không phải chứ cậu Phong, cậu đào những cái hố đó làm gì?” Đội trưởng Vương hỏi.
Vị trí Triệu Lâm Phong làm ký hiệu là nơi dùng đế chôn ngọc phù. Muốn nhanh chóng trồng ra thảo dược thì cần phải bày một trận ngọc phù Tụ Linh quy mô lớn.
“Thầy bói trong huyện nói như vậy, tôi cũng không rõ lắm. Tin thì linh mà, ông cứ làm theo là được.” Triệu Lâm Phong cười ha hả nói.
“Thầy bói?”
Vương Kim Khuê suýt hộc máu, cảm thấy Triệu Lâm Phong là kẻ ngoài nghề đang làm bậy.
Nhưng nghĩtới lời dặn dò của tống giám đốc Chu trước khi tới đáy, ông ta chỉ có thể hậm hực gật đầu.