Đào Hoa Chiến Thần - Chương 30 Tủi nhục
Chương 30: Tủi nhục
“Bà đi đâu đấy?” Triệu Vĩnh Tài nhíu mày nhìn Trân Tụ Vân đứng dậy đi về phòng.
Trần Tụ Vân tức giận nói: “Tôi đi ngủ!”
“Cơm tối còn chưa ăn, mới hơn bảy giờ thì ngủ cái gì mà ngủ?” Triệu Vĩnh Tài đặt điếu thuốc xuống, quát.
Trần Tụ Vân không thèm quay đầu, đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Triệu Vĩnh Tài đành phải bất đắc dĩ đứng dậy đi ăn cơm, dù ba con họ gọi thế nào, Trần Tụ Vân cũng không chịu ra ngoài ăn cơm.
“Để con đi tìm chị Hương Tú nói về chuyện đế cho chị ấy phụ trách tài vụ.”
Triệu Lâm Phong ăn cơm xong, đứng dậy nói.
Triệu Khả Nhi đảo mắt, vội vàng đặt bát đũa xuống, đi theo Triệu Lâm Phong ra ngoài.
“Em ra ngoài làm chi?” Thấy Triệu Khả Nhi đi theo ra ngoài, Triệu Lâm Phong hỏi.
Triệu Khả Nhi cười hì hì đáp: “Anh vui rồi chứ? Có phải anh nên cảm ơn em gái của anh không?”
Triệu Lâm Phong nhìn dáng vẻ ranh mãnh của Triệu Khả Nhi, đầu óc mù mờ.
“Cảm ơn em về chuyện gì?”
Triệu Khả Nhi dẩu môi, thở phì phò nhìn Triệu Lâm Phong.
Hừ! Qua cầu rút ván! Nếu em không nói đỡ cho thím Nguyệt Anh và chị Hương Tú, thì mẹ có thế thay đổi cái nhìn về họ không hả? Hai người đẹp hàng đầu tới tay, anh trộm vui mừng đi!”
Triệu Lâm Phong dở khóc dở cười, nói: “Con nhóc này, em thì biết cái gì!”
Triệu Lâm Phong cảm thấy buồn cười, trẻ con thời nay trưởng thành sớm như vậy sao?
Tuy nhiên, hắn vẫn lục lọi túi quần, tiện tay lấy ra hơn hai nghìn tệ tiền lẻ.
“Đây, cho em này, không được tiêu linh tinh!”
Triệu Khả Nhi nhìn số tiền lớn trong tay Triệu Lâm Phong, hai mắt sáng ngời, vội vàng cầm lây.
“Wow, cảm ơn anh! Moa!”
Triệu Khả Nhi rất vui. Mặc dù hiện tại trong nhà đã có tiền, nhưng quan niệm của ba mẹ còn chưa thay đổi, vẫn rất tiết kiệm, cũng quản lý Triệu Khả Nhi khá nghiêm khắc.
Con gái mà, ai chẳng thích mấy thứ xinh xinh, Triệu Khả Nhi chưa từng có nhiều tiền như vậy.
ở huyện Thanh Khê, hai nghìn tệ là tiền
lương một tháng của rất nhiều người đấy!
“Con nhóc ranh ma!”
Triệu Lâm Phong vổ đầu Triệu Khả Nhi, sau đó đi đến nhà Tạ Đại Cước.
Tạ Đại Cước cầm một trăm lăm mươi tệ hôm nay được phát, cười híp mắt đi vào trong nhà.
Chân trước bà ta vừa mới bước vào nhà, chân sau đứa con trai út Ngô Trường Xuyên cũng đi vào nhà.
“Mẹ ơi, cho con một trăm tệ!”
Ngô Trường Xuyên đi vào nhà gào lên. Tạ Đại Cước bất mãn nhìn gã: “Đòi nợ đấy à? Vừa về đến nhà đã đòi tiền, mẹ mày vừa mới lấy được tiền, còn chưa cầm ấm tay mà mày đã đòi rồi.”
Tuy tiếc nhưng Tạ Đại Cước vẫn chiều con trai út, rút ra một tờ một trăm tệ. Ngô Trường Xuyên cười hì hì giật lấy.
Lâm Hương Tú mím môi ngồi trong sân giặt quần áo, cơ thể gầy guộc chúi về phía trước, cả một chậu quần áo to, mỗi lần vò là cô phải dùng hết sức lực toàn thân.
Sức khỏe của Lâm Hương Tú rất yếu, mò hôi chảy ròng ròng làm tóc trên trán cô ướt nhẹp.
Lâm Hương Tú thật đáng thương, trước đây cô mới kết hôn với Ngô Trường Quý được mấy tháng thì chồng chết.
Tạ Đại Cước bắt cô làm hết việc vặt trong nhà, hàng ngày còn phải bán thịt kho nuôi gia đình, vậy mà em chồng còn thích đánh bạc, hơi tí lại tìm cô đòi tiền.
Tạ Đại Cước đang giận không có chỗ xả thì nhìn thấy Lâm Hương Tú, bèn đá lăn chậu quần áo mà Lâm Hương Tú vất vả lắm mới giặt xong, miệng mắng sa sả.
“Đồ vô tích sự, nhà tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày có tác dụng gì? Nếu giành được vị trí người phụ trách tài vụ thì béo bở biết bao!”
Tạ Đại Cước nói câu này đúng là vô lương tâm, bao nhiêu năm qua toàn là Lâm Hương Tú nuôi cái nhà này.
Lâm Hương Tú trở tay không kịp, ngã sõng soài ra đất, nước trong sân làm ướt quần áo trên người cô.
Tạ Đại Cước vẫn không dừng lại, tiếp tục mắng: “Nhìn Trịnh Nguyệt Anh đi, xét về vai vế người ta còn là thím của mày đấy, vậy mà người ta có thể dụ dổ Triệu Lâm Phong ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ con khốn kia đã là người quản lý của tao rồi!”
Lâm Hương Tú cắn môi không nói gì, vành mắt đỏ hoe.
Ngô Trường Xuyên đi vắng cả nhà, lúc này nghe Tạ Đại Cước nói mới biết có chuyện này.
“Chị dâu à, không phải tôi trách chị đâu, nhưng trong cái xã hội này, phụ nữ trẻ muốn giữ thế diện thì làm được gì!” Ngô Trường Xuyên giậm chân, dáng vẻ hận sắt không thành thép.
Tạ Đại Cước lườm Lâm Hương Tú, hừ mũi ra lệnh: “Con khốn mau giặt quần áo cho xong đi, giặt có mấy bộ quần áo mà lâu như vậy, đồ vô dụng! Tao sang nhà chị gái ởthôn bên cạnh, ngày mai sẽ dần theo mấy đứa cháu trai qua làm công!”
Lâm Hương Tú lẳng lặng nhặt quần áo bị đá rơi dưới đất lên. Ngô Trường Xuyên đi vào trong nhà, lấy toàn bộ quần lót và tất mà gã tích lại ra, ném vào trong chậu.
“Mau giặt đi!”
“Kìa chú, bên trong có quần lót, chị không thể giặt chung được!”
Lâm Hương Tú tức muốn khóc, ở cái nhà này, thật sự là cô quá tủi nhục!
“Có gì đâu, chị để ý cái gì? Đã là quả phụ mà lại cho rằng mình còn trong sạch đấy à?” Ngô Trường Xuyên lộ vẻ khinh thường, nhưng mắt lại ngắm nghía cơ thể yêu kiều của Lâm Hương Tú từ trên xuống dưới.
Lâm Hương Tú nhẫn nhịn không khóc, cắn môi đến trắng bệch, ngồi dưới đất ra sức giặt quần áo.
Ngô Trường Xuyên ngồi xuống trước mặt Lâm Hương Tú, thò một tay gảy cố áo của cô.
Lâm Hương Tú sợ hết hồn, cuống quít đứng bật dậy, lùi về sau vài bước.
Ngô Trường Xuyên quan sát thân hình Lâm Hương Tú từ trên xuống dưới.
Mặt Lâm Hương Tú đỏ bừng, toàn thân run lên vì tức giận.
Hai hàng nước mắt tủi nhục chảy dài, dáng vẻ đáng thương khiến Ngô Trường Xuyên càng thêm nổi thú tính.
Ngỏ Trường Xuyên kéo chiếc váy liền thân của Lâm Hương Tú xuống, bả vai lộ ra trong không khí.
Lâm Hương Tú hoàn toàn tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn, từ từ nhắm mắt lại, nước mắt rơi không ngừng.
“Dừnq tay!”