Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý - Chương 1
1.
Ta nghe câu nói quen thuộc bên tai, liền biết mình đã trọng sinh.
Cảnh tượng giống y hệt vài canh giờ trước, ta vừa mới trải qua.
Không ngờ, nhanh như vậy đã phải sống lại lần thứ hai.
“Quy củ của nhà ta là, tân nương bước vào cửa, nhất định phải quỳ đầy hai canh giờ trước sân.”
“Chỉ khi nào ngươi quỳ đủ rồi, mới xứng bước chân vào cửa Giang gia.”
Qua lớp khăn voan đỏ, ta cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt chua ngoa cay nghiệt của Giang mẫu.
Quy củ này, khi thương lượng hôn sự tuyệt nhiên không hề có.
Đợi đến lúc ta vào cửa, Giang mẫu mới cố tình gây khó dễ, lâm thời bày ra trò này.
Kiếp trước, bởi vì ta yêu Giang Thành, không muốn làm lớn chuyện nên cố nhịn, cúi đầu quỳ xuống.
Trời nắng như đổ lửa, toàn bộ khách khứa ngồi dưới bóng râm uống trà, chuyện trò, tiện thể xem ta bị nhục mà cười cợt.
“Vẫn là Giang phu nhân dạy dỗ tốt, tân nương vào cửa thì phải dạy, sau này mới không dám trèo lên đầu mà làm mưa làm gió.”
Được tâng bốc, Giang mẫu càng đắc ý, cầm gậy mà đánh ta.
“Quỳ cho ngay ngắn, lưng thẳng, tay đặt đúng chỗ.”
“Nếu ngươi khiến ta không hài lòng, ta lập tức bảo nhi tử bỏ ngươi.”
Kết quả, ta cứ thế ngoan ngoãn quỳ suốt hai canh giờ. Cuối cùng vì thể lực cạn kiệt mà ngất đi, đập đầu ch .t thảm.
Kiếp này, ta tuyệt đối không ngu xuẩn như vậy nữa.
Tức giận bừng bừng trong lòng, ta “soạt” một tiếng, giật phăng khăn voan trên đầu.
“Cái cửa nát nhà ngươi, ta không vào cũng được!”
Sắc mặt Giang mẫu lập tức đại biến:
“Phản rồi, Giang Thành, ngươi nhìn xem ngươi cưới cái giống gì về đây?!”
“Ta đã bảo rồi mà, nữ nhi nhà thương nhân thô lỗ vô giáo dưỡng, tuyệt đối không thể lấy!”
“Còn chưa qua cửa đã dám cãi lại ta!”
Giang Thành sa sầm mặt, thấp giọng quát mắng:
“Nàng làm gì vậy? Tự mình giở khăn voan, còn ra thể thống gì?”
“Lại còn cãi lại mẫu thân ta, cố ý khiến cả nhà ta mất mặt sao?”
“Còn không mau xin lỗi mẫu thân ta!”
Ta khẽ bật cười khinh miệt, đem tất cả phẫn hận của hai đời dồn vào một cái tát, giáng mạnh lên mặt hắn.
Tên khốn này, vợ bị bắt nạt mà không thèm bênh, chỉ biết theo chân bà già kia bắt nạt ta.
Kiếp trước ta mù mắt mới nhất quyết đòi gả cho hắn.
Phụ thân Giang Thành từng là tú tài, cũng xem như có chút danh tiếng trong trấn.
Nhưng ông ta đã ch .t từ mấy năm trước.
Giang Thành chẳng có công danh, chỉ là hạng đọc sách suông, năm nào cũng đi thi, thi mãi không đỗ.
Mẹ con họ vẫn sống trong cái vỏ hào quang ngày trước, tưởng rằng nhà mình là danh môn thế gia gì ghê gớm lắm.
Ta biết, bọn họ chướng mắt nhà ta, khinh cha ta làm nghề đồ tể.
Khi đó ta bị mỡ heo che mắt, lại mê cái vẻ thanh cao đạo mạo của hắn, nên ép cha ta đưa cho họ biết bao sính lễ, Giang Thành mới miễn cưỡng đồng ý cưới ta.
Sự thật chứng minh, dưa hái ép không những không ngọt, còn có thể hại người mất mạng.
Giang mẫu thấy nhi tử bị tát, liền như chó điên lao tới định đánh ta.
“Đừng có tới gần, ta nóng tính lắm đấy.”
Bà ta không nghe, vậy thì đừng trách ta vô tình.
Ta từ nhỏ đã phụ cha làm việc, sức lực lớn hơn nữ nhân bình thường.
Vươn tay đẩy mạnh một cái, bà ta ngã lăn ra đất, tứ chi vung vẩy như rùa lật mai.
“Đã bảo rồi, ta tính tình không tốt.”
Giang mẫu ngồi dưới đất gào khóc thảm thiết.
Đám thân thích Giang gia liền chỉ trỏ, mắng ta là nữ nhân chanh chua, không thể để vào cửa.
“Ai mà thèm.”
“Cha, khuân của hồi môn lên, chúng ta về nhà.”
2.
Giang mẫu hoảng hốt, không còn khóc lóc nữa, vội vàng bò dậy, chắn ngay cửa không cho chúng ta mang đồ đi.
“Không được, không ai được phép mang đi!”
“Lúc trước đã nói rõ ràng, những thứ này là của nhà ta.”
“Phụ thân ta nói là cho con rể tương lai, chứ không phải cho nhà bà.”
Sau khi Giang phụ qua đời, cả nhà chỉ còn dựa vào Giang mẫu lo liệu. Bà ta không cho Giang Thành ra ngoài làm việc, vì cho rằng con trai mình có tướng làm quan lớn.
Giang Thành một lòng chỉ biết thi cử, đáng lẽ phải là trụ cột trong nhà, vậy mà lại sống như một kẻ ăn bám.
Nhà họ Giang nghèo túng, tất nhiên không muốn trả lại số của hồi môn hậu hĩnh của ta.
Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân ta tuy là người thô kệch, nhưng luôn nâng niu ta như viên ngọc quý trên tay.
Ông không nỡ để ta chịu khổ, dành phần lớn tài sản trong nhà để làm của hồi môn.
“Giang Thành, ngươi nói gì đi chứ!” Giang mẫu hét lên.
Giang Thành tự cho mình là kẻ sĩ, rất sĩ diện. Dù có ham tài sản nhà ta, hắn cũng không muốn tỏ ra quá trắng trợn.
Mặt hắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn ta:
“Cố Sương, ngươi còn muốn làm loạn đến bao giờ?”
“Đã bị ta từ hôn, ai còn dám lấy ngươi nữa?”
Hắn đang cố lấy danh tiết của ta ra để răn đe đây mà.
Cho rằng ta bị từ hôn thì thanh danh sẽ bị bôi nhọ, khó mà gả đi.
Nhưng ta chẳng quan tâm.
Dù thế nào cũng tốt hơn là gả cho kẻ khốn kiếp này.
Phụ thân ta nghe xong thì không nhịn được nữa, mặt hầm hầm:
“Nói cái gì vậy?”
“Con gái ta làm sao lại không ai thèm cưới?”
“Cho dù cả đời này nó không lấy chồng, ta cũng đủ sức nuôi nó!”
Ông đã kìm nén tức giận bấy lâu, cuối cùng cũng bùng phát.
Từ khi ta nói muốn cưới Giang Thành, nhà họ Giang đã liên tục gây khó dễ, đòi hỏi đủ thứ. Phụ thân ta chỉ vì muốn ta vui nên cố nhẫn nhịn, thậm chí chịu thiệt mà cắn răng đưa của hồi môn.
Giờ thấy ta tỉnh ngộ, ông là người đầu tiên đứng về phía ta.
Ta lạnh lùng nhìn Giang Thành:
“Lúc trước xem thường ta đầy mùi tiền, bây giờ lại muốn chiếm đoạt tài sản nhà ta?”
“Ta hỏi ngươi, có thấy nhục không?”
Mặt Giang Thành tái xanh rồi lại đỏ bừng, tức đến mức mắt vằn lên tia máu.
“Nữ nhi, phí lời với bọn họ làm gì, cứ khiêng đồ đi!”
Nghe phụ thân ta ra lệnh, họ hàng nhà ta lập tức xông vào trong, khuân hết của hồi môn về.
Về đến nhà, ta chỉnh đốn lại đồ đạc, rồi bắt đầu kiểm kê.
Nhưng phát hiện ra thiếu mất vài thứ.
Bức tượng Quan Âm bạch ngọc và một rương trân châu Đông Hải.
Nhà họ Giang này, hôn nhân còn chưa thành mà đã lén dùng của hồi môn của ta rồi.
Xem ta có để yên cho bọn họ không!
Ta dẫn theo người, xông thẳng về nhà họ Giang.
“Họ Giang kia, trả của hồi môn lại đây!”
Giang Thành tức giận, mặt mày đen kịt:
“Của hồi môn của ngươi đã mang đi hết rồi, còn quay lại làm gì?”
“Làm gì à?” Ta nhếch môi cười lạnh, “Dĩ nhiên là đòi lại bức Quan Âm bạch ngọc và rương trân châu Đông Hải mà nhà ngươi nuốt mất.”
“Không hỏi mà tự lấy, đó gọi là trộm. Cả nhà các ngươi, đều là một lũ trộm cắp!”
Giang mẫu mặt đỏ tía tai, vội chối đây đẩy:
“Chúng ta không lấy đồ nhà ngươi!”
“Biết đâu là do đám họ hàng nhà ngươi lén lút lấy trộm thì sao!”
Cái ánh mắt lấm lét của bà ta, ta muốn giả vờ không thấy cũng khó.
“Thế thì đừng trách ta tự đi lục soát.”
Ta giống phụ thân, tính nóng như lửa, có thể ra tay thì không phí lời.
Dù sao bọn họ cũng chẳng bao giờ chịu thừa nhận, ta chẳng hơi đâu phí công đôi co.
Hai mẹ con nhà họ không ngăn được ta.
Người của ta lục soát từng phòng một, cuối cùng tìm thấy bức Quan Âm bạch ngọc trong phòng của Giang mẫu.
“Tiểu thư, bên kia còn một căn phòng khóa cửa, chưa kiểm tra.”
Ta chợt nhớ ra, nơi đó là phòng của biểu muội xa của Giang Thành—Tống Linh.
Tống Linh thích Giang Thành, điều này đến người mù cũng nhìn ra được.
Giang mẫu vốn khinh thường nàng ta, vì nàng ta là trẻ mồ côi. Nhưng bà ta lại rất hưởng thụ cảm giác có người ở nhà hầu hạ mình như kẻ dưới, nên cứ nhắm một mắt mở một mắt để Tống Linh ở lại.
3.
Tống Linh là điển hình của kiểu mỹ nhân yếu đuối, chỉ cần nhíu mày một chút là trông đã vô cùng đáng thương.
Nàng ta cất giọng mềm mỏng, yếu ớt như sắp khóc:
“Cố tiểu thư, ta không có lấy trân châu của người.”
Nàng ta quen dùng chiêu này để lấy lòng Giang Thành, nhưng với ta thì không có tác dụng.
“Có hay không, ta lục soát là biết ngay.”
Giang Thành lập tức đứng chắn trước mặt nàng ta, che chở như thể bảo vệ báu vật:
“Nực cười! Đây là khuê phòng của nữ nhi, sao có thể tùy tiện để nam nhân xông vào?”
Nhìn thái độ của hắn, chỉ e là đã lén lút qua lại với Tống Linh từ lâu rồi.
Trước đây ta đúng là mù quáng đến đáng sợ.
Ta nhìn thẳng vào mắt Giang Thành, không hề nao núng:
“Ngươi quên rồi sao, tòa nhà này vốn là của nhà ta.”
Nhà hắn vốn chỉ có mấy gian nhà tranh tồi tàn, căn nhà này là do phụ thân ta chuẩn bị làm phòng tân hôn.
Vậy mà gia đình này lại sớm mặt dày dọn vào ở luôn.
“Cố tiểu thư, xin đừng giận dỗi với biểu ca, là ta không tốt, không nên ở đây để khiến người chướng mắt.”
“Nhưng ta cũng là nữ nhi trong sạch, nếu để nam nhân tùy tiện vào khuê phòng, sau này ta còn mặt mũi nào mà gả đi nữa?”
Tống Linh vừa nói vừa ấm ức rơi nước mắt.
Giang Thành vội vàng an ủi:
“Cố Sương, ngươi thật quá đáng!”
Ta đảo mắt chán nản. Ai nói gì nàng ta đâu, tự nàng ta khóc đấy chứ?
Nhưng kệ thôi.
Ngươi muốn gả ai thì gả, chẳng liên quan đến ta.
“Còn đứng đó làm gì, mau vào lục soát.” Ta phất tay ra lệnh.
Tống Linh hoảng sợ hét lên, định lao tới ngăn cản nhưng bị Giang Thành giữ chặt lại.
“Đừng đi, cẩn thận kẻo bị thương.”
Tên này chắc nghĩ nàng ta lo lắng cho danh tiết.
Thực ra là sợ lục ra tang vật.
Giang mẫu nhìn thấy rương trân châu bị lôi ra, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Bà ta luôn xem của hồi môn của ta là vật trong túi mình, nay thấy Tống Linh dám lén lấy đồ trước mặt mình, chẳng khác nào trộm tiền trong túi bà ta.
Làm gì có chuyện bà ta vui vẻ cho được!
“Hay cho ngươi, Tống Linh!” Giang mẫu gào lên. “Nhà ta tốt bụng thu nhận ngươi, vậy mà ngươi dám trộm đồ sau lưng ta?”
Tống Linh hoảng loạn lắc đầu, gấp đến mức sắp khóc:
“Không phải, không phải ta! Ta không biết tại sao nó lại ở trong phòng ta!”
Lời này có thể lừa được Giang Thành, nhưng người khác thì chẳng ai tin.
Ta cũng không có hứng thú xem đám người này cãi nhau, chỉ muốn sớm kết thúc chuyện này rồi về nhà ăn cơm.
“Bây giờ các ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà ta.”
Giang mẫu trợn mắt quát:
“Ta không đi! Đây là nhà của ta!”
“Căn nhà này là của hồi môn nhà ngươi đã tặng cho chúng ta!”
Ta nhướng mày, cười nhạt:
“Vậy có cần ta mời quan phủ đến phân xử không?”
“Cũng được thôi, chỉ không biết các ngươi có chịu nổi nhục nhã này không.”
Bị tố chiếm đoạt tài sản trước mặt quan sai, e rằng cả đời này bọn họ cũng chẳng ngẩng đầu lên nổi.
Giang mẫu tức đến phát điên, khóc lóc lăn lộn dưới đất, nhưng ta không còn kiên nhẫn nhìn nữa, dứt khoát ra lệnh cho người “giúp” họ thu dọn đồ đạc.
Mấy người nhà họ Giang vừa chửi rủa vừa ôm đồ quay về căn nhà rách nát ban đầu.
Tiện đường, ta đi theo sau bọn họ, nhìn mà không khỏi cảm thấy nực cười.
Giang mẫu và Tống Linh vác đầy túi lớn túi nhỏ, trong khi Giang Thành mang ít nhất, vẫn cố giữ vẻ thanh cao của một kẻ sĩ.
Giang mẫu thấy vậy liền quát lớn:
“Còn không mau giúp biểu ca ngươi cầm đồ, tay hắn là để làm việc nặng sao?”
“Ngươi sống trên đời có tác dụng gì chứ?”
Tống Linh chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy, trọng lượng của đồ đạc làm nàng ta loạng choạng suýt ngã.
Đúng là một gia đình kỳ quặc.
May mà ta không gả vào đây.
Về đến nhà, ta thoải mái ngủ một giấc thật ngon.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ, thì quan sai đã tìm đến cửa.
Là Giang mẫu báo quan, nói rằng ta đã trộm bảo vật gia truyền của nhà bà ta.