Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý - Chương 3
6.
Giang mẫu cố tình gây khó dễ, nói rằng trong nhà không có ai nấu cơm, bắt ta mỗi ngày phải lo ba bữa cho bà ta.
Bà ta còn đưa ra hàng loạt yêu cầu, nào là phải ăn thịt mỗi ngày, bữa nào cũng phải có món mặn.
“Dù sao nhà ngươi cũng làm nghề bán thịt, cứ tùy tiện mang ít sườn heo hay móng giò đến hầm là được.”
Ta ngoài miệng nói vâng dạ, nhưng lúc dọn cơm lên, trên bàn chỉ có cháo trắng với dưa muối.
Giang mẫu nhăn mặt, không thèm động đũa:
“Ngươi không nghe rõ lời ta sao?”
“Ta phải ăn thịt thì mới mau khỏe được.”
Ta cười tủm tỉm, giọng điệu chậm rãi:
“Đại phu nói rồi, bà tuổi cao, ăn đồ quá dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, dễ tích mỡ trong người.”
“Nên ăn thanh đạm một chút.”
Cái cớ “đại phu dặn” này quả thật quá hữu dụng.
Chỉ cần kéo đại phu ra làm bia đỡ đạn, cho dù có muốn cãi thì cũng chẳng thể cãi lại được.
Ta cũng chẳng quan tâm bọn họ có ăn hay không, ung dung gắp miếng thịt kho mềm nhừ, thơm phức bỏ vào miệng.
Mùi hương lan tỏa khiến ai nấy đều phải nuốt nước bọt.
Giang Thành vươn đũa định gắp thịt trước mặt ta, liền bị ta vung tay đánh bật ra.
“Ta còn trẻ, không có bệnh, có thể ăn thịt.”
“Mẫu thân ngươi còn đang ốm, sao ngươi lại mặt dày ngồi đây mà ăn uống no say?”
“Đường đường là kẻ sĩ, chẳng lẽ ngay cả chữ ‘hiếu’ cũng không biết viết thế nào?”
Dù hắn có thèm thịt đến mấy, cũng không dám gắp nữa.
Nhà họ Giang nghèo túng, vốn chẳng dám bỏ tiền ra mua thịt.
Ta ngày nào cũng ăn hết sạch, không để lại dù chỉ một giọt canh.
Chỉ vài ngày sau, sắc mặt cả nhà bọn họ đều xanh xao vì đói.
Trước kia, mỗi khi ăn cơm, Giang mẫu đều giả vờ tỏ vẻ miễn cưỡng, ăn không nổi.
Mấy hôm nay, bà ta lại ăn vô cùng nhiệt tình.
“Gần đây chân ta hơi khó chịu, ngươi mời đại phu đến xem thử đi.”
Sự việc bất thường, tất có mờ ám.
Ta ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng đã có phòng bị.
Đại phu bắt mạch xong, kết luận không có gì đáng lo, cứ tiếp tục uống thuốc là được.
Nhưng khi đại phu vừa định rời đi, Giang mẫu bỗng giữ ông ta lại, nói có chuyện riêng muốn hỏi.
“Cố Sương, ngươi ra ngoài trước đi.”
Ta cười nhạt:
“Đừng vậy mà, ta cũng muốn nghe xem có thể giúp gì cho bà không.”
“Ngươi là người ngoài, không tiện nghe.”
Ai thèm chứ.
Đại phu ở trong phòng một lúc, sau đó đi ra.
Tống Linh cũng theo sau, nói là ra ngoài lấy thuốc.
Trở về, nàng ta cầm theo một gói thuốc lớn.
Lúc đi ngang qua ta, đôi mắt nàng ta đỏ hoe, hằn học trừng ta một cái.
Ta cau mày, chẳng hiểu có chuyện gì.
Chờ có cơ hội, ta lặng lẽ đến tiệm thuốc.
“Đại phu, thuốc hôm nay không đủ, Giang phu nhân bảo ta đến lấy thêm.”
Thuốc của Giang mẫu đều do ta trả tiền, đại phu vốn đã quen mặt ta, nên chẳng mảy may nghi ngờ.
Ta cầm thuốc đến một tiệm thuốc khác nhờ kiểm tra.
Kết quả, đại phu ở đó nói rằng, đây là thuốc trợ hứng trong phòng the.
Tuy không mạnh như xuân dược, nhưng có thể khiến người ta mất kiểm soát, dễ dàng rơi vào dục vọng.
Ai là mục tiêu, không cần đoán cũng biết.
Tống Linh vốn đã nóng lòng muốn bò lên giường Giang Thành, nên chắc chắn không phải dùng để đối phó nàng ta.
Giang mẫu xem thường ta, nhưng lại ham muốn tài sản nhà ta, nên định giở trò để ta phải gả cho con trai bà ta.
Một khi ta trở thành con dâu Giang gia, bà ta có thể danh chính ngôn thuận tiếp tục chèn ép ta, lại còn có thể chiếm đoạt toàn bộ của hồi môn của ta.
Thủ đoạn thật bẩn thỉu.
Quả nhiên, tối hôm đó, Giang mẫu và Giang Thành đối xử với ta ân cần khác thường.
Chỉ có ánh mắt Tống Linh là lạnh như băng, chứa đầy oán hận.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của nàng ta.
Giang Thành nâng chén rượu, cười giả lả:
“Cố Sương, mấy ngày qua thật may có nàng chăm sóc.”
“Ta biết trước kia là ta sai, bữa cơm này là để xin lỗi nàng, mau nếm thử đi.”
Ta lạnh lùng cười trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản cầm đũa, ăn một cách ung dung.
7.
Thuốc quả nhiên có tác dụng mạnh, vừa trở về phòng không bao lâu, ta đã cảm thấy cả người nóng ran.
May mà ta đã chuẩn bị sẵn, lập tức lấy giải dược ra uống.
Nửa đêm, trong phòng vang lên tiếng động khe khẽ.
Ta lập tức mở mắt, cuối cùng cũng tới rồi.
Không chần chừ, ta nắm chặt cây gậy giấu dưới chăn, nhắm thẳng đầu cái bóng đen mà đập xuống.
Gõ hắn ngất đi vẫn chưa đủ hả giận, ta còn hung hăng đá thêm mấy cước.
Đúng là kẻ đọc sách uổng công!
Ta túm lấy kẻ đang bất tỉnh, lôi xềnh xệch ra ngoài, định cứ để hắn nằm ngoài đó mặc cho số phận.
Vừa mở cửa, ta liền nhìn thấy một bóng người đứng lặng trong góc tối,Tống Linh.
Trông nàng ta như đã đứng đó rất lâu rồi.
“Ngươi sao lại…”
Nhìn thấy ta lôi Giang Thành ra ngoài, nàng ta thoáng sửng sốt.
Ta đá nhẹ kẻ đang nằm dưới đất, nhếch môi nói:
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
“Người này đêm nay giao cho ngươi, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
“Điều kiện là, sáng mai ta sẽ dẫn người đến bắt gian.”
Bao năm nay, Tống Linh cam chịu ở Giang gia làm trâu làm ngựa, nhưng trong mắt Giang mẫu, nàng ta chẳng khác gì nha hoàn.
Nhưng nếu đêm nay sự việc xảy ra, dù Giang gia có muốn hay không, cũng phải cưới nàng ta vào cửa.
Cách làm này có phần mạo hiểm, Tống Linh có thể sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để nàng ta được gả vào Giang gia.
Có dám đánh cược hay không, còn phải xem nàng ta có dám liều mạng không.
Tống Linh cắn môi, đôi mắt lóe lên một tia kiên định:
“Được, giao dịch thành công.”
Tốt lắm, quả nhiên ta không nhìn nhầm người.
Sáng hôm sau, ta lập tức đến nha môn báo án, nói rằng có kẻ gian đột nhập vào nhà.
Gần đây nhà họ Giang toàn xảy ra chuyện, người trong trấn ai nấy đều hóng hớt, rầm rộ kéo theo ta về Giang gia xem náo nhiệt.
Nhìn cả viện đầy người, Giang mẫu nhất thời ngây ra.
“Cố Sương, ngươi kéo nhiều người đến đây làm gì?”
Ta thản nhiên đáp:
“Giang phu nhân, là thế này.”
“Đêm qua trong phòng ta có trộm đột nhập, tuy ta đã đánh đuổi hắn đi, nhưng không biết có trốn đâu trong nhà không.”
“Cho nên sáng nay ta liền đến báo quan, nhờ đại nhân đến kiểm tra giúp.”
“Nhà chúng ta và nhà các người liền kề nhau, nhân tiện kiểm tra luôn một lượt đi.”
Giang mẫu biến sắc, vội xua tay:
“Không cần, không cần đâu!”
“Sao lại không cần? Đây là chuyện liên quan đến mạng người mà.”
“Đúng thế, đúng thế! Giang phu nhân, Cố tiểu thư cũng chỉ lo cho sự an toàn của bà thôi!”
Những người đứng hóng chuyện bắt đầu ồn ào.
Ta tranh thủ thời cơ, dẫn quan sai đi kiểm tra từng phòng.
Lục soát hết mấy gian nhà mà chẳng tìm thấy gì, chỉ còn phòng của Tống Linh.
Ta đứng ngoài gọi vài tiếng, bên trong không ai trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ta nhịn không được cười khẽ.
Quần áo vương vãi đầy đất, Giang Thành chật vật bò dậy trên giường, vội vàng mặc quần áo.
Còn Tống Linh thì trốn trong chăn, khóc đến lê hoa đái vũ.
Giang mẫu hét lên một tiếng thất thanh:
“Đừng nhìn, đừng nhìn, mau ra ngoài hết!”
Có người ngượng ngùng lấy tay che mắt, nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ tay.
Có người lại cười lớn, vui vẻ xì xào:
“Nhà họ Giang lại sắp có hỉ sự rồi!”
Giang mẫu tức giận đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn ta, gào lên:
“Là ngươi giở trò!”
“Là ngươi hại con trai ta!”
Ta nhướng mày, thong thả nói:
“Giang phu nhân, nói năng phải có chứng cứ.”
“Ta làm thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể trói Giang Thành lại rồi ném hắn lên giường của Tống Linh chắc?”
Cho dù bà ta biết là ta giở trò, thì có sao chứ?
Bà ta có bằng chứng không?
Không có bằng chứng, chỉ là lời nói suông mà thôi.
Giang mẫu không cãi lại được ta, tức giận quay sang trút giận lên Tống Linh.
Bà ta chẳng còn nhớ gì đến cái chân “bị thương” của mình nữa, lao đến nắm tóc Tống Linh, lôi nàng ta khỏi giường.
“Là ngươi!”
“Ngươi là con tiện nhân không biết xấu hổ, cố tình quyến rũ con trai ta!”
“Hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không xong!”
Tiếng khóc thảm thiết của Tống Linh cùng tiếng chửi rủa của Giang mẫu vang khắp phòng.
May mà quan sai kịp thời lao vào ngăn cản, nếu không, chắc nàng ta đã bị đánh đến mất mạng.
Những người đứng hóng chuyện nhìn thấy Giang mẫu đột nhiên “khỏe mạnh” như vậy, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ cực kỳ thú vị.
8.
Giang mẫu trước mặt bao người mà chân lại khỏi hẳn, vậy thì ta cũng không cần tiếp tục ở lại Giang gia nữa.
Sau khi trở về nhà, ta giúp phụ thân lo liệu việc làm ăn.
Những người buôn bán quanh đây đều là bạn hàng lâu năm, lúc vắng khách thường hay tụ tập tán gẫu.
Nhờ đó, ta cũng nghe được không ít chuyện của Giang gia.
Giang mẫu đặt kỳ vọng vào việc Giang Thành có thể trèo cao, bà ta tuyệt đối không cho phép Tống Linh bước vào cửa.
Nhưng lần này, Tống Linh cũng quyết không nhún nhường nữa.
Nàng ta khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn định thắt cổ tự tử, khiến cả nhà Giang gia gà chó không yên.
Nàng ta nói thẳng rằng Giang Thành đã hủy hoại danh tiết của mình, nếu không chịu cưới, nàng ta sẽ tố cáo lên quan phủ.
Giang mẫu sợ Giang Thành vướng vào kiện tụng, ảnh hưởng đến việc thi cử, nên dù nuốt không trôi cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, để Tống Linh vào cửa.
Nhưng nàng ta chỉ vào Giang gia với danh phận thiếp thất, không có tiệc mừng, cũng chẳng mời khách khứa.
Tống Linh lại chẳng để tâm đến những chuyện này, chỉ cần có thể bước chân vào Giang gia là đủ.
“Ta nói này, cô nương họ Tống kia cũng dễ tính thật, chỉ một danh phận thiếp thất đã khiến nàng ta cam tâm tình nguyện.”
“Còn gì nữa, sau này Giang Thành lấy chính thất, chẳng phải nàng ta sẽ bị xem như nha hoàn sao?”
Bà chủ quầy hàng bên cạnh bĩu môi thay Tống Linh bất bình.
Nhưng ta không nghĩ vậy.