Đạp Lên Kẻ Bạc Tình, Một Đời Hưởng Phú Quý - Chương 4
Người như Tống Linh, vì mưu sinh mà đến cả danh tiết cũng không cần, thì còn để tâm đến miệng lưỡi thế gian sao?
Nàng ta vốn có dã tâm, tuyệt đối không phải loại người dễ dàng bị bắt nạt.
Trước kia, dáng vẻ yếu đuối, ngoan hiền của nàng ta chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Giang mẫu mang lòng thù hận, vẫn đối xử với nàng ta như trước kia.
Việc nặng như nấu cơm, nấu nước, bổ củi, giặt giũ, đều đổ hết lên đầu nàng ta.
Nhưng lần này, Tống Linh không còn nhẫn nhịn nữa, mà liên tục chống đối Giang mẫu.
Giang mẫu tức tối, ngày nào cũng ra ngoài xem mắt cho Giang Thành, muốn sớm cưới chính thất để áp chế Tống Linh.
Giang Thành cũng đi gặp mặt vài người, nhưng kỳ lạ thay, dù đã vừa ý, hôm sau hắn lại đột nhiên đổi ý, không chịu cưới nữa.
Không biết Tống Linh đã dùng thủ đoạn gì, nhưng đúng là có bản lĩnh.
Giang mẫu giận đến phát điên, làm loạn trong nhà, bắt Giang Thành bỏ Tống Linh.
Nhưng Tống Linh giỏi nhất là dỗ nam nhân, Giang Thành bị nàng ta dỗ đến ngoan ngoãn phục tùng.
Không những không giúp Giang mẫu nói chuyện, mà còn ép bà ta phải ra ngoài kiếm tiền.
Dưới cái nắng gay gắt, bà ta trốn trong góc râm, bày sạp bán mấy món đồ thủ công tự làm, chẳng ai thèm ngó ngàng.
Môi bà ta khô đến nứt nẻ, vậy mà vẫn tiếc tiền không dám mua một bát nước uống.
Hôm đó, ta vừa thu dọn hàng quán định về nhà, thì Giang mẫu bất ngờ chặn đường.
“Cố Sương, ngươi không phải vẫn còn thích Giang Thành sao?”
“Giờ ta cho ngươi cơ hội này, của hồi môn vẫn như cũ, chỉ cần ngươi đuổi được Tống Linh đi.”
Ta bật cười vì tức giận.
Bà ta đúng là mặt dày đến mức không biết xấu hổ.
“Giang Thành trong mắt bà là bảo bối, nhưng trong mắt ta, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng.”
“Bà cứ sống vui vẻ với con trai và con dâu bà đi.”
Mặt Giang mẫu đỏ bừng vì giận, ánh mắt độc ác hận không thể băm ta ra thành trăm mảnh.
Nhưng đáng tiếc, chỉ trừng mắt thôi thì chẳng làm gì được ta.
Ta chẳng quan tâm bà ta nghĩ gì về ta cả.
Có lẽ cuộc đối thoại này chính là giọt nước tràn ly, khiến bà ta nảy ra ý định trả thù.
Không lâu sau, ta nghe được tin đồn đã lan khắp cả trấn.
Người ta nói ta từ lâu đã không biết liêm sỉ, tự bò lên giường của Giang Thành.
Rằng ta đã mất sạch danh tiết, còn mặt dày quấn lấy hắn, nài nỉ hắn cưới ta.
Tin đồn lan rộng, càng truyền đi càng giống thật.
Dần dần, ai ai cũng tin là thật.
Ta ra đường, có người sau lưng chỉ trỏ, ánh mắt nhìn ta như thể đã tận mắt thấy ta trèo lên giường Giang Thành vậy.
9.
Phụ thân ta tức giận đến mức xách dao chặt xương định lao thẳng đến Giang gia tính sổ.
Ta vội ngăn ông lại.
Vì loại người này mà hủy hoại cả cuộc đời mình, không đáng.
Bọn họ thích đặt điều sau lưng, nhưng ta không như vậy.
Ta chỉ thích chửi thẳng vào mặt cho sảng khoái.
Ở đâu cũng không thiếu mấy bà lắm chuyện, thích hóng hớt.
Ta bỏ tiền thuê mấy bà buôn chuyện nổi danh khắp trấn, chuyên môn mắng người cực kỳ lợi hại, rồi cho bọn họ đến Giang gia mai phục.
Chỉ cần Giang mẫu ra khỏi cửa, lập tức có người chặn lại mà mắng.
Mắng cái gì khó nghe nhất thì mắng cái đó.
Bà ta chiếm của hồi môn của ta, giả què ăn vạ, làm bại hoại gia phong, từng chuyện một, tha hồ để các bà ấy có đất dụng võ.
Lúc đầu, Giang mẫu còn cố cãi lại.
Nhưng cãi không nổi, tức giận đến nghẹn họng.
Sau cùng, bà ta bị mắng đến mức không dám ra ngoài nữa, trốn trong nhà suốt một thời gian dài.
Nhưng ngày tháng ở nhà của bà ta cũng chẳng dễ chịu gì.
Bà ta không kiếm ra tiền, Giang Thành liền mắng bà ta vô dụng, chỉ biết ăn bám.
Còn Tống Linh thì ngang nhiên sai bảo bà ta hầu hạ mình.
Giang mẫu tức đến mức không nhịn được nữa.
Vào lúc chợ đông người nhất, bà ta cầm một đoạn dây thừng chạy ra gốc cây, vừa khóc vừa kêu gào muốn treo cổ tự tử.
“Ta không sống nữa! Các ngươi ai cũng ức hiếp ta!”
“Lũ sát nhân các ngươi, ta có chết cũng không tha cho các ngươi đâu!”
Giang Thành và Tống Linh vội vã chạy tới, kịp thời kéo bà ta xuống.
Giang mẫu ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể:
“Giang Thành! Cái nhà này có ta thì không có ả, có ả thì không có ta!”
“Nếu ngươi không bỏ nó, ta cũng không sống nữa!”
“Ta vất vả nuôi ngươi lớn thế này, vậy mà ngươi lại bất hiếu như thế, sớm biết vậy ta thà không sinh ngươi ra!”
Bà ta khóc thảm đến mức cuối cùng cũng khơi dậy được chút lòng hiếu thảo hiếm hoi còn sót lại của Giang Thành.
“Nương, đừng nói nữa.”
“Con sẽ bỏ nàng ta, về nhà con lập tức viết hưu thư.”
“Giang Thành!”
Tống Linh trợn tròn mắt, không thể tin nổi, hét lên một tiếng chói tai.
Ngay sau đó, nàng ta đột nhiên lảo đảo, rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Đại phu đến xem bệnh, chẩn đoán nàng ta đã mang thai.
Cái thai này đến thật đúng lúc.
Có đứa nhỏ rồi, Giang Thành liền không nỡ bỏ nàng ta nữa.
Tống Linh lập tức leo lên vị trí cao trong nhà, được nâng niu như trân bảo.
Giang Thành thậm chí còn bỏ ra số bạc ít ỏi của gia đình để mua thịt tẩm bổ cho nàng ta.
Hôm đó, Giang mẫu đứng trước sạp thịt của ta, lưỡng lự chọn mãi mà không quyết được.
Ta nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Bà không mua thì đi chỗ khác xem, đừng đứng chắn ở đây làm ta mất khách.”
Tiền tự động mang đến, tất nhiên ta không từ chối.
Nhưng đứng chọn mãi mà không mua, thì đúng là chướng mắt.
Giang mẫu hừ lạnh:
“Nhà ta không thiếu tiền.”
“Chẳng qua thấy thịt nhà ngươi ngon nên mới đến mua mà thôi.”
Bà ta nói mạnh miệng thế thôi, chứ ta còn không rõ tình cảnh nhà bà ta thế nào sao?
Ta chẳng buồn đôi co với bà ta, chỉ khoanh tay nhìn.
Cuối cùng, bà ta chọn một miếng ba chỉ rồi mang về.
Thịt nhà ta có thể buôn bán lớn như vậy là nhờ vào chất lượng.
Mỗi ngày đều là hàng tươi mới, giết mổ trong ngày, tuyệt đối không có thịt ôi, thịt để qua đêm.
Từ trước đến nay, chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Ai ngờ lần này, lại có người báo quan, nói rằng thịt nhà ta không tươi, khiến người ta mất mạng.
Nửa đêm, quan sai xông vào nhà, trực tiếp áp giải phụ thân ta đi.
Sau khi hỏi rõ nguyên do, mới biết là do Giang mẫu báo quan.
Bà ta nói rằng sau khi ăn thịt nhà ta, Tống Linh bị ngộ độc thực phẩm, dẫn đến sảy thai.
Ta không tin.
Thịt của ta bao nhiêu người ăn, sao chỉ có mình nàng ta xảy ra chuyện?
Rõ ràng là vu oan giá họa!
10.
Trên công đường, Giang mẫu khóc đến mức thở không ra hơi.
“Cháu trai lớn của ta cứ thế mà mất rồi!”
“Đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho dân phụ, bắt hung thủ phải đền mạng!”
Giang Thành vừa đau khổ vừa phẫn nộ, nói rằng ta vì không được gả cho hắn nên mới cố tình trả thù.
Ta…
Hắn tưởng mình quan trọng lắm chắc?
Tống Linh không đến, vẫn còn ở nhà tĩnh dưỡng.
Ta bước lên, giọng điềm tĩnh:
“Đại nhân, thịt nhà dân nữ không thể nào có vấn đề.”
“Người khác đều ăn mà không sao, không thể chỉ riêng nhà hắn xảy ra chuyện.”
Giang mẫu lập tức chặn họng ta:
“Sao lại không thể?”
“Ngươi đã lên kế hoạch từ trước, cố ý hạ độc vào thịt!”
“Những người khác với ngươi không thù không oán, tất nhiên ngươi chỉ bỏ thuốc độc vào phần bán cho nhà ta!”
Quan sai điều tra, kết quả phát hiện trong thịt có thuốc chuột.
Tống Linh may mắn, vì nghén nên chỉ ăn một chút, nên chỉ bị sảy thai.
Nếu ăn nhiều hơn một chút, e rằng cũng khó bảo toàn tính mạng.
Thuốc chuột trong hiệu thuốc, mỗi lần bán ra đều phải ghi lại sổ sách.
Huyện lệnh lập tức sai người đi kiểm tra, nhưng không hề tìm thấy ai đã mua thuốc trong thời gian gần đây.
Ta lên tiếng:
“Có khi nào là thuốc chuột do quan phủ đặt bẫy gần đây bị người khác lấy đi không?”
Dạo này chuột hoành hành, quan phủ đã cho đặt bẫy thuốc chuột ở nhiều góc phố.
Không chừng đã bị kẻ có tâm lấy mất.
Huyện lệnh lập tức phái người đi kiểm tra.
Quả nhiên, có một chỗ đã mất sạch thuốc.
Quan sai lần theo manh mối, rà soát kỹ càng, cuối cùng xác định Giang mẫu là kẻ tình nghi lớn nhất.
Bà ta vội vàng quỳ sụp xuống, gào khóc:
“Oan uổng quá, đại nhân!”
“Ta sao có thể hại cháu ruột của mình?”
“Chắc chắn là có kẻ vu oan giá họa!”
Huyện lệnh quyết định thu thập thêm chứng cứ, rồi chọn ngày khác thẩm tra lại.
Đúng lúc đó, Tống Linh đột ngột bước vào.
Nàng ta gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, trông như đã chịu không ít đau khổ.
“Đại nhân, dân nữ có chứng vật cần trình lên.”
Nàng ta đưa ra một gói thuốc chuột.
“Đây là thứ dân nữ tìm thấy trong phòng Giang phu nhân.”
“Hơn nữa, đĩa thịt hôm đó cũng chính tay bà ấy nấu.”
“Chính bà ta đã hạ độc.”
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Giang mẫu muốn chối cũng không được.
Bà ta ngã khuỵu xuống đất, mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Vụ án này có liên quan đến nhân mạng, nhưng dù sao Giang mẫu và Giang Thành cũng là mẹ con ruột, có truy cứu đến cùng hay không phải xem hắn quyết định thế nào.
Giang Thành cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, không muốn mẫu thân mình mất mạng, chỉ nói rằng đây là hiểu lầm.
Huyện lệnh tuyên bố, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha.
Để răn đe, Giang mẫu bị phạt hai mươi trượng.
Sau khi bị đánh, máu thấm đỏ cả quần áo, cuối cùng phải có người khiêng ra ngoài.
Sau khi trở về nhà, Giang mẫu không được đối xử tử tế.
Giang Thành và Tống Linh vẫn còn oán giận trong lòng, không thể giết bà ta, nhưng cũng cắt đứt toàn bộ đồ ăn, thức uống.
Thậm chí vết thương lở loét, họ cũng không gọi đại phu, khiến bà ta phải chịu giày vò thêm mấy tháng trời.
Ta vẫn tiếp tục bận rộn với công việc buôn bán, chẳng còn thời gian để ý đến Giang gia.
Tin tức tiếp theo ta nghe về bọn họ, là Giang gia đã xảy ra án mạng.
Sau khi vết thương lành hẳn, việc đầu tiên Giang mẫu làm là nhân đêm khuya, cầm dao bếp giết chết Tống Linh.
Giang Thành phát hiện, trong lúc giằng co đoạt dao, vô tình cứa vào cổ Giang mẫu, khiến bà ta mất máu mà chết.
Giang Thành bị kết tội cố ý giết người, cuối cùng bị xử tử.
Hôm hành hình, trời đổ tuyết dày đặc.
Giang Thành đầu tóc rũ rượi, quỳ trên nền tuyết trắng.
Từ giữa đám đông, ta nhìn hắn.
Ánh mắt giao nhau, đôi môi hắn run run, hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài.
Lưỡi đao vung lên, đầu rơi xuống đất.
Không ai nhận xác, chỉ có thể bị kéo ra bãi tha ma chôn vùi.
Ta đứng yên tại chỗ nhìn một lúc lâu, chợt cảm thấy tất cả như một giấc mộng dài.
Đời trước, đời này, cứ như một cơn mê.
“Trời lạnh quá.”
Phụ thân ta vỗ vỗ vai ta, cười nói:
“Hôm nay thu dọn sạp sớm đi, về nhà ta nấu canh sườn cho con.”
Ta bật cười:
“Được, về nhà uống canh sườn.”
Rốt cuộc, tất cả đã khác rồi.
Ta vẫn còn sống, và sẽ sống hạnh phúc, khỏe mạnh đến suốt đời.
-HẾT-