Đáy vực đau thương - Chương 10
Tên vệ sĩ dường như phát điên lao vào tặng Lai Vân Hi mấy cái tát, cho đến khi y gục xuống, khắp khuôn mặt đều bầm
ứ máu đông mới chịu dừng lại. Lại Vân Hi lúc này mới nhận ra sức mạnh của bản thân so với kẻ này đúng thực là một
trời một vực. Y đâu còn mạnh mẽ như cái hồi còn làm cho Đại Bàng Hội nữa.
Suốt một năm trời bị tra tấ” và hàn” hạ, hôm nay mới ngoại lệ được ăn uống đàng hoàng như một con người, thì kết cục lại nôn ra cả máu, dạ dày lúc này trống rỗng chẳng còn lại gì. Sức lực của y bây giờ có lẽ đến trói gà còn không chặt.
Tên vệ sĩ thuận thế xé rách quần áo mỏng manh trên người y. Như con dã thú động dục, gã không ngừng chả sát bản
tay thô ráp lên da thịt trắng muốt.
“Bộp bộp.
Một tiếng động vang lên giữa đêm khuya thanh tĩnh khiến tên vệ sĩ dừng lại động tác. Cả người gã bỗng nhiên đổ đầy
mồ hôi. Khi quay đầu nhin thấy người đứng trước cửa là ai, sống lưng gã đột nhiên lạnh buốt như bị ai đổ nước đá vào.
“Thiếu.. thiếu gia.” Tên vệ sĩ sợ sệt củi đầu, vội vội vàng vàng chỉnh đốn lại quần áo. Thân hình to lớn như bị điện giật
mà khuy gối quỳ xuống trước mặt người kia.
Lại Vân Hi ngắng đầu, hắn chờ đợi một sự cứu rỗi, nhưng khi nhìn rõ được người đứng ở cửa, hắn mới nhận ra Tổng
Tử Đằng đang võ tay. Khoé môi hắn cong lên, như trào phúng, như mia mai.
“Nói hay lắm. Thứ đảng điểm nghìn người thao vạn người cưỡi nhi. Nhưng mà.. không có mệnh lệnh của tôi, ai cho cậu
vào đây?”
Tên vệ sĩ sợ xanh mặt, liên tục dập đầu.
“Thiếu gia.. xin lỗi thiếu gia. Tôi sai rồi… là tôi không đúng, tôi không nên lâm vậy.”
Thấy như vậy còn chưa đủ, gã lấy tay tự tát vào mặt mình mấy cái, tư thái hèn mọn không chịu nổi. Lại Vân Hi co người
lại, hy vọng như bùng cháy lên. Y thầm mong Tống Tử Đằng sẽ đuổi gã ra ngoài rồi buông tha cho mình. Ngày mai ra
sao cũng được, hôm nay thân thể y quả thực đã quá sức chịu đựng rồi.
Thế nhưng, phân ứng của Tổng Tử Đằng khiến mọi kỉ vọng của Vân Hi tan thành tro bụi. Tổng Từ Đằng cười lạnh một
tiếng, âm thanh của hắn đầy khinh miệt.
“Cậu đâu có sai. Cậu nói đúng mà, y chính là kẻ không có đàn ông thì không sống nổi. Đêm khuya thanh vắng vẫn phải
quyến rũ hết người này tới người kia thì mới chịu nổi. Tôi nói có đúng không, Lại Vân Hi?”
Hắn tiến đến túm chặt lấy cổ Lại Vân Hi, cười như không cười.
“Đừng tưởng cậu ở sau lưng tôi làm cái gì tôi không biết. Cái miệng ở dưới hẳn đã ngậm hết côn thịt của người làm
trong nhà rồi đi. Hôm nay tôi cho cậu toại nguyện.”
Vừa dứt lời Tống Tử Đằng liền thô bạo ném Lại Vân Hi lên giường, rồi đẩy tên vệ sĩ đè lên người y.
“Phục vụ người của tôi cho tt.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Lại Vân Hi như chết lặng.
***