Đáy vực đau thương - Chương 11
“Còn làm gì nữa? Sao còn chưa bắt đầu đi?”
Tên vệ sĩ lúc đầu vẫn còn chưa dám động đây, chỉ đến khi giọng nói như vọng lại từ địa ngục của Tống Tử Đằng văng
vång sau tấm kính ngăn cách ở phòng bên cạnh, gã mới tóm lấy hai bà vai gầy yếu của Lại Vân Hi kéo về phía mình,
trong khi trán vẫn không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Gã cúi đầu, túm chặt mái tóc đen bóng và mềm mượt như tơ của Lại Vân Hi, đúi vào nơi ẩn chứa dục vọng đã ngắng
cao giữa hai chân của bản thân.
Mùi đặc trưng của đàn ông bốc lên khiến Lại Vân Hi bừng tình, y dùng hết sức đẩy mạnh tên vệ sĩ ra, nhanh chóng xoay
người muốn thoát thân. Nhưng mới chỉ dùng cùi chỏ tay lết được hai lần, cổ chân đã bị thô bạo kéo lại. Một cái tát lập
tức giáng xuống, mạnh đến mức làm những sợi tóc đen xoã tung, vương trên khuôn mặt đầy những vết bằm, khiến nó
lệch qua một bên, và âm thanh chát chúa vang vọng trong căn phòng kín như bưng càng đánh mạnh thêm vào tự tôn
của y, khiến nó dập nát.
Gã vệ sĩ cũng cảm thấy lòng bàn tay mình tê rát, một lần nữa túm phần tóc mái của Vân Hi, kéo lên. Đập vào mắt gã là
vệt máu dài đỏ thẫm như tơ hồng, chày khỏi khoé môi nứt nẻ sau những lần cắn mạnh của Lại Vân Hi, cùng với đôi mắt
đen quật cường, nhìn chằm chằm vào gã đầy khinh miệt.
Những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Lại Vân Hi, ngày thường nhìn một lần đã cảm thấy khó lòng quên lãng, lúc
này đây, những vết thương như càng thêm phụ hoạ và tô điểm, khiến nó đẹp một cách thê lương và ám ảnh, dễ dàng
khơi gợi ham muốn chà đạp và chinh phục của tất cả đàn ông.
Có lẽ Tổng Tử Đằng cũng chẳng phải ngoại lệ. Hắn không thể phủ nhận lần đầu nhìn thấy Lại Vân Hi, hắn đã cảm thấy
người này thật gợi cảm, cũng thật kiêu ngạo. Y sở hữu nét đẹp hoàn toàn khác so với những đường nét nhu hoà và ngây thơ của Lại Nhật Tâm. Đôi mắt Vân Hi sắc nét và biết nói, sống mũi cao thẳng và thanh tú, đôi môi đầy đặn và
quyến rũ. Nếu y không xấu xa và tàn độc như vậy, có lẽ cà hai đã có thểế trở thành anh em kết nghĩa, hoặc đối tác làm
ăn.
Nhưng không có nếu như.
Tổng Tử Đằng ngồi trên ghế salon đen bóng như màu mất của Lại Vân Hi, đôi đồng từ nâu sẫm của hắn phản chiếu
bóng hình hai người ở căn phòng bên cạnh, chỉi cách một tấm kính trong suốt, nhưng lại như ngăn cách hai thế giới
hoàn toàn trái ngược. Ởở bên này, Tổng Từ Đằng ung dung tự tại bao nhiêu, thì ở bên kia, Lại Vần Hi thống khổ và đau
đớn bấy nhiêu.
Y bị ép quỳ gối trước mặt tên vệ sĩ, bị gã bóp chặt khớp hàm, rồi tống thứ cương cứng của gã vào miệng. Mùi vị tanh
tưởi xộc lên, xông thắng vào mũi, khiến y chẳng muốn hô hấp, nhưng vẫn phải bất đắc đĩ mở miệng để hít lấy chút
không khí, lại làm thứ to lớn kia được đà đâm sâu hơn. Cổ họng Lại Vân Hi nghẹn ứ, muốn dùng lưỡi đẩy thứ đang
chèn ép khoang miệng mình ra ngoài, ngược li khiến gã vệ sĩ càng thêm hưng phấn. Một tay gã bóp chặt gáy Lại Vân
Hi, tay kia túm hai tay gày yếu của y, không cho giãy giụa. Hông gã không ngừng đẩy đưa, vừa thô bạo đâm chọc vào
nơi sâu nhất, vừa dán mắt thu vào từng biểu cảm thống khổ của Lại Vân Hi.