Đáy vực đau thương - Chương 12
“A. tốt tắm, mút mạnh vào, liềm cả phần gốc nữa. Cái miệng dâm đăng này sinh ra đúng là để phục vụ đàn ông.”
Đi cùng với những lời lẽ dâm dục bắn thìu, về mặt tên vệ sĩ càng thêm đê tiện. Ai bảo người trước mắt khiến gã dục tiên
dục tử như thế này. Thế giới trong mắt gã khòn biết từ lúc nào đã thu nhỏ lại, chẳng còn để ý tới ánh mắt đang dần lạnh
đi của người đàn ông ngồi ở phòng kế bên.
Tổng Từ Đằng ngày càng cảm thấy khó chịu, bụng hắn râm ran như và ngứa ngáy như bị đám côn trùng quấy phá. Mỗi
lần tư mình cưỡng ép Lại Vân Hi, nhìn y đau đến không ngừng rơi lệ, lại chỉ có thể cắn môi đè nén tiếng rên rỉ, là một
lần Tổng Tử Đằng cảm thấy hưng phần. Dẫm đạp lên tự tôn của y, khiến y phải chịu nỗi khuất nhục và sự ô uế không
cách nào xoá nhoà là niềm vui của hắn, nó khiến những thù hận khắc sâu trong tim hắn được thanh tẩy trong chốc lát, bởi vậy hắn phải không ngừng lăng nhục y, để đổi lấy sự thoài mái cho bàn thân. Đúng vậy,. Tổng Từ Đằng sống đến
ngày hôm nay là để báo thù.
Nhưng nhìn cảnh Lại Vân Hi bị kẻ khác hành hạ không hưng phấn như hắn đã tường, ngược lại khiến hắn này sinh ham
muốn giết người.
Những ngón tay thon dài của Tổng Tử Đằng gỗ nhẹ lên mặt bàn kính, phát ra tiếng “cộp cộp”, tuy không có chủ ý,
nhưng lại rất có tiết tấu, giữa đêm khuya tĩnh mịch, trở thành thứ âm thanh ghê rợn như tiếng bước chân của ma quỷ.
Nếu nhìn thật kỹ, lại thấy trong một khoảnh khắc, ngón tay hắn trật đi một nhịp, và cơ thể hắn khẽ run lên trong khi đôi
mắt phượng hẹp dài vẫn đang nhìn về phía trước không chớp.
ở căn phòng bên kia, tên vệ sĩ đã phóng thích tất cả dục vọng vào miệng Lại Vân Hi, gã ác độc bịt miệng y không cho
nhà ra tĩnh dịch, muốn ép y phải nuốt xuống. Lại Vân Hi đĩ nhiên không chịu, không ngừng chống trà, liền bị đè nghiền
trên giường đến mức hít thở không nỗi phải buông xuôi. Gã vệ sĩ sau khi chắc chắn Lại Vân Hi đã nuốt hết mới thoà
mãn buông tay đang biịt miệng y ra.
Lại Vân Hi được thà lông, lập tức vùng ra, không ngừng ôm bụng muốn nôn, nhưng lại chẳng thể nôn được gì. Cảm
giác uất nghẹn không ngừng trào lên, mắc lại nơi cổ họng. Y thật sự rất đau, đau đến mức không thở nỗi. Cả cơ thể y
đều mỏi mệt đến mức rệu rã, như chẳng phải của bàn thân nữa rồi.
Thân thể này đã dơ bằn đến mức chẳng thể hình đung. Trong mắt Tổng Tử Đằng, mày chẳng khác gì thứ đàng điểm, ai
muốn lăng nhục cũng được. Vậy thì.. cứ thế này chết đi, chẳng phải tốt hơn sao? Không phải là cố ý tự sát, cố ý trốn
tránh. Sẽ chẳng ai vì mình mà liên lụy. Chết rồi, mọi thống khổ đều tan biến, không phải ấy náy vì điều gì nữa, không cần đau đớn vì bất cứ lí do gì nữa.
Nghĩ tới đây, Lại Vân Hi để mặc minh ngã gục xuống ráp giường thô cứng. Nhưng chỉ được giây lát, cơ thể đã bị lật lại
một cách thô bạo, và hai chân bị kéo rộng sang hai bên. Một bóng người rất nhanh chen vào giữa, kéo y trở lại với hiện
thực tàn khốc.
“Chưa xong đâu, sao đã muốn nghĩ rồi, phải đùng cái lỗ dâm đăng này phục vụ anh đây nữa chứ.”
Tên vệ sĩ dùng ánh mắt đáng khinh ve vuốt khắp thân thể người dưới thân. Từ phía dưới nhìn lên, Lại Vân Hi chẳng
thấy rõ vẻ mặt gã, tất cả chỉ là một màu đen, hoà cùng với bóng đêm bao trùm khắp căn phòng, tất cả như muốn lôi kéo
y xuống vực thẩm, dơ bắn và nhơ nhớp.