Đáy vực đau thương - Chương 14
Lại Vân Hi nuốt nước mắt vào trong thêm lần nữa, nhịn xuống cảm giác ghê tởm mà phục vụ tên vệ sĩ.
Một chút nữa thôi, một chút nữa rồi tất cả sẽ kết thúc.
Lại Vân Hi nhắm mắt lại, nhớ tới ánh mắt Tống Tử Đằng nhìn y trước khi đóng sập cửa phòng. Đôi mắt của hắn lúc ấy
mang thật nhiều cầm xúc hỗn tạp, và Lại Vân Hi nhìn thấy trong đó nhiều nhất là sự giận dữ và căm phẫn như hận
không thể tự tay đằn vặt y tới chết.
Phải rồi, dù có một năm, năm năm hay mười năm đi nữa, cảm giác Tống Tứ Đẳng dãnh cho mày vẫn chẳng có gì khác
ngoài sự hận thù.
Thế nhưng Lại Vân Hi vẫn muốn giữ lấy một chút tự trọng cuối cùng. Y không muốn mình bị tên vệ sĩ dùng thứ cứng rắn
kia đâm vào huyệt động trước mặt Tổng Từ Đằng, nên đành miễn cưỡng đùng phương pháp khẩu giao này đụ dỗ gã,
khiến gã buông bỏ phòng bị. Y không phải kẻ dâm đăng ti tiện sẵn sàng mở chân thoả mãn đàn ông như Tống Từ Đằng
đã nói. Tuyệt đối không phải!
Tên vệ sĩ ngửa cổ lên, không ngừng thở đốc, động tác đẩy đưa trong khoang miệng Lại Vân Hi ngày càng nhanh và thô
bạo hơn, như hận không thể bắt y ngâm thứ đó vào tận nơi sâu nhất.
Người gã bắt đầu run lên, đó là đấu hiệu khi đàn ông sắp sửa đạt được cao trào. Ngay khi chuẩn bị phóng ra, mắt tên
vệ sĩ bỗng trợn ngược lên, môi gã run rẫy không phát ra tiếng, hai giây sau mới thét lên thất thanh. Gã cúi xuống, nhìn
chằm chằm bộ phận nam tính của mình đã bị Lại Vân Hi cắn mạnh đến mức tưởng như sắp đút, máu tươi không ngừng
tuôn ra, chày đầy xuống dưới đệm giường.
Gã điên tiết vừa gào thét túm chặt lấy chỗ đó, vừa vung tay đánh đập Lại Vân Hi.
“Đồ chó chết Sao mày đám? Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Lại Vân Hi dùng chút sức lực cuối cùng lùi về phía sau, đến tận khi ngã khỏi giường, khiến tên vệ sĩ không với tới được,
mới từ đằng xa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn gã, đôi môi vương đầy máu tươi của y nứt ra một vệt cười châm biếm.
“Được tao phục vụ có sướng không?”
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Lại Nhật Tâm bước vào, sững sờ nhìn cành tượng trước mắt. Qua vài
giây hồi thần, cậu chạay tới túm lấy tay Vân Hi.
[Đi với em, ra khỏi đây.]
Lại Vân Hi đến sức đẩy em trai ra cũng chẳng còn, y rũ mi, để mặc cậu ta yếu ớt lôi kéo mình.
Tên vệ sĩ điên cuồng lao về phía hai người, vung tay muốn đánh Lại Vân Hi nhưng lại trượt chân vào vũng máu của
chính mình, nắm đấm của gã đập mạnh vào bà vai Nhật Tâm, khiến cậu ta ngã nhào xuống, đầu đập mạnh xuống sàn
gach thô cứng, kéo theo anh trai nằm đè lên người mình.
Tổng Tử Đằng đang ở trong một căn phòng khác, nghe thấy tiếng thét lớn liền dùng tốc độ nhanh nhất đi tới. Lúc bước
vào phòng, đập vào mắt hắn là hình ảnh ba người đều đã bất tình. Máu tươi đọng trên sàn nhà thành một vũng lớn. Mà
Lại Vân Hi đang nằm đè lên người Nhật Tâm, tư thế hai người chẳng khác nào đang ôm nhau.
Đám vệ sĩ cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng chỉ dám đứng ở ngoài chờ lệnh. Sắc mặt Tống Tử Đằng tối sầm lại, hắn
hất văng Lại Vân Hi ra khỏi người Lại Nhật Tâm, như sợ y sẽ lây nhiễm sự dơ bắn của mình lên người cậu ấy.
“Dọn dẹp cho sạch sẽ.”
Tổng Tử Đằng bỏ lại một câu rồi ôm Lại Nhật Tâm ra khỏi phòng. Sau khi bác sĩ chẳn đoán Lại Nhật Tâm chỉ bị va đập
nhẹ, không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng, an dưỡng một thời gian là sẽ ổn, Tống Tử Đằng mới yên tâm đôi chút. Thế
nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bức bối, lửa nóng sục sôi trong lòng suốt từ tối nay không thể nào địu xuống được.
Hắn cần phải phát tiết.