Đáy vực đau thương - Chương 2
Trên chiếc giường lớn trong căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, là một người con trai có gương mặt thanh tú, dáng người
nhỏ gầy, tay chân bị trói chặt vào bốn đầu giường, miệng bị một mành vài bịt kín, chỉ có thể vô thức phát ra những tiếng
kêu nhỏ yếu ớt nhưng rất mê người. Khắp làn da trắng xanh của y phủ đầy những vết thương chưa lành da, cùng với
những dấu vết tình dục ái muội.
Làm người ta ghê sợ, chính là ở bộ vị tư mật giữa hai chân thon gầy của y đang chôn sâu một dương cụ già thô to,
không ngừng chấn động. Theo mỗi lần rung chuyển, máu tươi lại ứa ra, nhuồm đỏ một mảng ga giường trắng muốt. Nơi
yếu ớt nhất trên cơ thể cũng bị dây thừng buộc chặt tới mức xanh tím. Cây ngân châm dài chặn kín linh khẩu, ngăn
không cho chất lỏng phóng thích ra ngoài.
Đối diện với giường nằm, ngăn cách với căn buồng giam bằng tấm kính dày trong suốt, người đàn ông lạnh lùng thoài
mái ngồi trên chiếc ghế sô pha da trơn bóng. Gương mặt hắn đẹp như tượng tạc, với những đường nét anh tuấn, khí
chất phong lưu, nhưng ánh mắt lại chôn giấu tia ngoan độc cùng bạo ngược. Trên tay hắn là chiếc điều khiển nhỏ, kết
nối với dương cụ giả đang không ngừng chấn động trong người thiếu niên trong phòng. Những ngón tay không ngừng
đùa nghịch, tăng giảm mức độ của chiếc máy liên tục, cho đến khi nó đạt đến tận cùng.
“Um.” Người con trai trong phòng giam không kiềm chế được, kêu lên một tiếng thê lương. Cổ họng khô khốc như bị
thiêu đốt khiến y càng thêm đau đớn. Đã bao lâu rồi, đạ dày không được tiếp nhận dù chỉ là một giọt nước hay một chút
thức ăn, y cũng không nhớ nữa. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng y vẫn không ngăn được nước mắt sinh lý
trào ra, chày dài trên khuôn mặt vương tinh dịch và máu tươi.
Người ở căn phòng đổi diện chứng kiến màn tra tấn tàn khốc ấy chỉ nhếch khoé môi cười lạnh. Sự đau đớn tuyệt vọng
của kẻ kia dường như chỉ cảng khiến hắn thêm hưng phấn. Động tác trên tay vẫn không ngừng, tựa như với hắn, mức
cao nhất này vẫn chưa đủ, vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. Hắn nhíu mày vứt điều khiển qua một bên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh hồ hởi.
“Tổống thiếu gia, Lại Nhật Tâm, à không… người yêu của thiếu gia tình dậy rồi.”
Tống Tử Đằng như bừng tỉnh, không nói hai lời liền ngắt điện thoại. Hắn nhanh tay lấy khoác áo, tiêu sái mở cửa phòng
bước ra ngoài. Chiếc điều khiển trên bàn vẫn đừng ở mức cao nhất, nhưng Tống Tử Đằng chẳng thèm bận tâm. Hắn
không quay lại, cùng không nhìn người trên giường lấy một cái.
Đôi chân dài của Tổng Tử Đằng lướt ãi trên hành lang nhanh như gió. Lúc tới cửa, hắn đột nhiên nhớ ra gì đó. Liếc qua
chiếc đồng hồ Phù Điêu Thụy Điển bằng gỗ thép vàng treo trên tường, hắn hừ nhẹ một tiếng.
Nãy giờ mới có một tiếng thôi sao?