Đáy vực đau thương - Chương 3
Quản gia nhìn thấy chủ nhân liền nhanh chân bước đến, cung kính chờ lệnh.
“Thêm chín tiếng nữa, cứ như cũ mà làm.”
Tổng Tử Đằng lạnh lùng phân phó rồi đi ra cửa chính. Bên ngoài, một chiếc Bugatti La Voiture Noire đã chờ sẵn trước
cổng. Lão quản gia nhìn theo, không rét mà run. Mặc dù đã phục vụ Tổng gia nhiều năm, ông vẫn chưa thấy ai lãnh
khốc vô tình như Tống Từ Đằng.
Năm năm trước, Tổng Từ Đằng từ bên ngoài trở về, kéo lê lết một cậu con trai có khuôn mặt thanh tú, đáng người gầy
yếu suốt từ cổng chính của căn biệt thự cho tới căn phòng phía cuối hành lang. Ngày đó, quản gia bần thần đứng bên
ngoài, chỉ chứng kiến một phần của màn tra tấn, nhưng cũng đã đủ ám ảnh đến giờ vẫn không thể quên.
Đó là ngày mà Tổng Từ Đằng điên cuồng nhất kể từ khi sinh ra. Hắn đùng đây thừng cột người kia lên, để cậu ta ở
trong tư thế đầu đốc ngược như vậy suốt năm tiếng đồng hồ. Đến khi người đó đã nửa hôn mê, nắn dùng roi đa quấn
gai hung hăng quật mạnh không ngừng. Cơ thể nhỏ bé không ngừng đổ máu, từng tắc da thớ thịt chẳng còn chỗ nào
lành lặn.
Sang ngày hôm sau, khi y còn đang mê man, Tống Từ Đằng sai người lấy cồn tạt cho tình, khiến y thê lương vùng vẫy
trong đau đớn. Chỉ nghĩ tới đó thôi lão quần gia đã cảm thấy khắp đa gà nổi lên khắp người. Những ngày sau đó, mặc
dù không được nhìn tận mắt, nhưng ông đủ biết mỗi lần thiếu gia bước vào căn phòng đó, là một lần tra tấn kinh khủng
đến cỡ nào.
Ôn vẫn luôn nghi hoặc người kia đã đắc tội gì với thiếu gia, cho đến một lần tình cờ nghe được Tổng Từ Đằng nói
chuyện điện thoại.
Hoá ra cậu thanh niên đó là kè đã đâm người yêu của Tổng Từ Đằng đến mức thừa sống thiếu chết, suýt chút nữa trở
thành người thực vật, đến giờ cậu ấy vẫn nằm hôn mê bất tình ở trên giường bệnh. Mà nạn nhân đáng thương chính là
em trai của y. Người đó chỉ vì ghen ghét với tình yêu của hai người mà nhẫn tâm đâm chính em ruột của mình.
Hơn thế nữa, cậu ta còn là người đã tiếp tay cho bọn xấu chèn ép bố mẹ Tống Từ Đằng đến mức phải tự sát, khiến hắn
trở thành kẻ mồ côi cơ nhỡ. Nếu như ngày đó Tống Tử Đằng không thể hiện được năng lực hơn người, không lọt được
vào con mắt tĩnh tường của Tổng lão gia, sau đó được ông ấy nhận làm con nuôi, không biết số phận Tống Từ Đằng sẽ “Thêm chín tiếng nữa, cứ như cũ mà làm.”
Tổng Tử Đằng lạnh lùng phân phó rồi đi ra cửa chính. Bên ngoài, một chiếc Bugatti La Voiture Noire đã chờ sẵn trước
cổng. Lão quản gia nhìn theo, không rét mà run. Mặc dù đã phục vụ Tổng gia nhiều năm, ông vẫn chưa thấy ai lãnh
khốc vô tình như Tống Từ Đằng.
Năm năm trước, Tổng Từ Đằng từ bên ngoài trở về, kéo lê lết một cậu con trai có khuôn mặt thanh tú, đáng người gầy
yếu suốt từ cổng chính của căn biệt thự cho tới căn phòng phía cuối hành lang. Ngày đó, quản gia bần thần đứng bên
ngoài, chỉ chứng kiến một phần của màn tra tấn, nhưng cũng đã đủ ám ảnh đến giờ vẫn không thể quên.
Đó là ngày mà Tổng Từ Đằng điên cuồng nhất kể từ khi sinh ra. Hắn đùng đây thừng cột người kia lên, để cậu ta ở
trong tư thế đầu đốc ngược như vậy suốt năm tiếng đồng hồ. Đến khi người đó đã nửa hôn mê, nắn dùng roi đa quấn
gai hung hăng quật mạnh không ngừng. Cơ thể nhỏ bé không ngừng đổ máu, từng tắc da thớ thịt chẳng còn chỗ nào
lành lặn.