Đáy vực đau thương - Chương 4
Sang ngày hôm sau, khi y còn đang mê man, Tống Từ Đằng sai người lấy cồn tạt cho tình, khiến y thê lương vùng vẫy
trong đau đớn. Chỉ nghĩ tới đó thôi lão quần gia đã cảm thấy khắp đa gà nổi lên khắp người. Những ngày sau đó, mặc
dù không được nhìn tận mắt, nhưng ông đủ biết mỗi lần thiếu gia bước vào căn phòng đó, là một lần tra tấn kinh khủng
đến cỡ nào.
Ôn vẫn luôn nghi hoặc người kia đã đắc tội gì với thiếu gia, cho đến một lần tình cờ nghe được Tổng Từ Đằng nói
chuyện điện thoại.
Hoá ra cậu thanh niên đó là kè đã đâm người yêu của Tổng Từ Đằng đến mức thừa sống thiếu chết, suýt chút nữa trở
thành người thực vật, đến giờ cậu ấy vẫn nằm hôn mê bất tình ở trên giường bệnh. Mà nạn nhân đáng thương chính là
em trai của y. Người đó chỉ vì ghen ghét với tình yêu của hai người mà nhẫn tâm đâm chính em ruột của mình.
Hơn thế nữa, cậu ta còn là người đã tiếp tay cho bọn xấu chèn ép bố mẹ Tống Từ Đằng đến mức phải tự sát, khiến hắn
trở thành kẻ mồ côi cơ nhỡ. Nếu như ngày đó Tống Tử Đằng không thể hiện được năng lực hơn người, không lọt được
vào con mắt tĩnh tường của Tổng lão gia, sau đó được ông ấy nhận làm con nuôi, không biết số phận Tống Từ Đằng sẽ đi về đâu.
Nghĩ đến đó, lão quản gia liền thấy cậu ta bị như vậy là đúng. Loại người xấu xa tâm địa độc ác bị trừng trị như vậy quả
thực thích đáng. Lão không do dự nữa, phân phó lại lệnh của thiếu gia cho ba thuộc hạ.
Ba người kia như hổ đói, rất nhanh mở tung cửa phòng giam. Nhìn tới người trên giường, mặc dù cơ thể đều đã bị
nhuồm bắn bởi máu cùng tinh dịch, nhưng vẫn không giấu được những đường cong diễm lệ, kết hợp với khuôn mặt tinh
xảo thanh tú kia, đủ để gợi nên những dục vọng nguyên thuỷ nhất của con người. Không ai bảo ai, cả ba rất nhanh bò
lên giường, thô bạo rút dương cụ giả trong người y ra, thay thế bằng thứ nóng rực hừng hực khí thế của minh.
Vân Hi mím chặt môi, kiềm giữ những tiếng kêu đau đớn. Đây chẳng phải lần đầu lũ xấu xa kia làm điều đó với y. Nơi tư
mật kia vẫn còn chảy máu, phần da thịt xung quanh sưng đỏ, đau đớn, nhưng đâu có ai quan tâm. Bọn chúng chỉ muốn
hưởng thụ trên nỗi đau khổ bị chả đạp của y. Mỗi lần Tống Tử Đằng sai người dọn đẹp đống tàn tích, bọn thuộc hạ đều
lợi dụng cơ hội thay phiên nhau cường bạo cơ thể đã rách nát đến cùng cực này. Vân Hi đã từng kêu la, từng khóc lóc
cầu xin, nhưng chưa khi nào chúng chịu buông tha. Giờ đây, y chỉ trầm mặc, nuốt đau đớn và nước mắt ngược vào
trong.
Nhưng dù bao nhiêu lần bị chà đạp dưới bùn đen đi nữa, Lại Vân Hi vẫn không thể nào quen được.
Vân Hi yêu Tống Tử Đằng, yêu đến tận xương tủy. Nhưng giờ đây, người y thương nhớ, ấp ủ giữ gin trong tim lại đẩy y
vào địa ngục, lạnh nhạt hưởng thụ khi y sống không bằng chết.
Tại sao mọi chuyện lại chệch hướng đến như vậy? Nếu ngày đó hai người không chạm mặt nhau. Nếu ngày đó Vân Hi
không bất chấp nguy hiểm, cống Tống Từ Đằng suốt một đêm mưa gió bão bùng trở về nhâ.. Nếu như y không dồn hết
sức lực, ngày ngày chăm sóc hắn, đợi chờ hắn tình lai.. Có phải hay không, cuộc đời y sẽ khác đi? Tất thảy những đau
đớn này sẽ biến mất, và y sẽ có một đời bình an yên ổn.