Đáy vực đau thương - Chương 5
Nhưng mà… nếu Vân Hi không làm tất cả những điều ấy, có lẽ bây giờ đến cơ hội gặp mặt Tống Tử Đằng cũng không
còn. Không gặp Tống Tử Đằng, chỉ cần nghĩ đến điều đó, Lại Vân Hi đã thấy đau nhói đến tận tim. Nỗi đau âm i lan tràn đâu đây, quần quiít trong tâm trí y không rời.
“Vân Hi, Nhật Tâm. Chờ tôi thành công nắm được quyền lực trong tay, nhất định sẽ quay trở lại đón hai người, sẽ không
để hai người phải chịu khổ nữa.”
Tổng Tử Đằng đã nói thế. Lại Vân Hi đã tin.
“Nhanh lên, đến lượt tao.”
Tiếng nói đầy hưng phần của gã đàn ông đang đề trên thân Vân Hi vang lên, như một cái tát đánh tỉnh y khỏi hồi ức và
những giấc mơ. Thứ to lớn xa lạ nhanh chóng thúc mạnh vào cơ thể y, không chút lưu tình. Vân Hi cắn chặt môi đến
mức tứa máu, hơi nước dâng lên, nhạt nhoà trong mắt. Y cố mở to hàng mi dải, ngăn không cho những giọt lệ trào ra.
Tổn thương trên thể xác rồi cũng sẽ qua, duy chỉ có trái tim này là không cách nào làm cho ngừng rỉ máu.
Tổng Tử Đảng, bãy giờ anh thành công nắm được quyền lực trong tay, trở thành người mà ai ai cũng nể sợ. Nhưng còn
lời hứa năm xưa, anh còn nhở hay anh đã quên?
Nghẹn khuất và tuyệt vọng như cây dây gai, đâm xuyên vào thứ đang này lên trong lồng ngực Lại Vân Hi, nhói đau.
***
Chương 2: Tỉnh lại
Tổng Từ Đằng đứng trước giường bệnh, trên tay cầm một bó hoa đồ thẫm. Hắn giống như một pho tượng, không hề cử
động, chỉ lặng yên nhìn ngắm người đang say giấc trên giường.
Tống Tử Đằng đã chờ ngày này suốt mười năm. Thời gian dài đằng đẫng, từ lần cuối gặp gỡ cho đến tận bây giờ.
Nhưng có lẽ đối với hắn, chờ đợi người yêu tình dậy cũng là một loại hạnh phúc.
Ngày đó từ quỷ môn quan trở về, khi mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lại Nhật Tâm. Khi ấy, hắn đã tự
hỏi, liệu thiên thần có thật trên đời? Bởi ánh mắt Nhật Tâm trong sáng quá, nụ cười của cậu thuần khiết biết bao. Chìm
sâu vào đôi mắt đen thăm thắm ấy, Tổng Tử Đằng cảm thấy bàn thân như được gột rửa, chính bàn tay mành khành ấy
đã kéo hắn ra từ vũng bùn lầy nhơ bắn nhớp nhúa của cuộc đời.
Trong lúc bất tình, hắn vẫn luôn cảm nhận được có người chăm sóc hắn tận tình. Thường xuyên thay khăn, lau người,
xoa bóp chân tay, đút hắn từng miếng nước. Bên cạnh hắn không rời không bỏ trong thời gian tuyệt vọng nhất của cuộc
đời chính là Lại Nhật Tâm. Bởi thế, khi Nhật Tâm gặp nạn, suốt một năm trời, không ngày nào Tổng Tử Đằng không tới
bệnh viện. Hắn hi vọng rằng, người đầu tiên Lại Nhật Tâm nhìn thấy chính là hắn, giống như ngày đó.
“U.” Lại Nhật Tâm khẽ rên một tiếng, từ từ thanh tĩnh.
Đám vệ sĩ bên ngoài nhìn không chớp mắt cảnh thiếu gia đỡ người trên giường ngồi đây. Bộ dáng địu dàng đến cực
điểm, nhẹ nhâng đến mức sợ người tan vỡ này, hoàn toàn bất đồng với một Tống tổng tài lãnh khốc trên thương
trường, hay một Tổng lão đại chém người không chớp mắt. Chỉ đối với người này, kẻ lạnh nhạt tàn ác kia mới lộ ra bộ
mặt ôn nhu chăm sóc ấy. Không ai bảo ai, tất cả đều tự nhủ phải tăng thêm vài phần cung kính với Lại Nhật Tâm.
“Từ từ thôi, em vẫn còn rất yếu.” Tổng Tử Đằng đề thấp giọng, rót một cốc nước kề sát đôi môi khô khốc. Nhật Tâm
nhìn Tống Từ Đằng, môi cậu đóng mở, nhưng không có một âm thanh nào phát ra.
Tổng Từ Đằng đứng trước giường bệnh, trên tay cầm một bó hoa đồ thẫm. Hắn giống như một pho tượng, không hề cử
động, chỉ lặng yên nhìn ngắm người đang say giấc trên giường.