Đáy vực đau thương - Chương 7
Thiếu niên trẻ tuổi vùi minh trên đệm giường, ngủ say mê mệt. Ngay cả khi chìm vào giấc mộng, đôi mày thanh tú của y
vẫn nhíu chặt, môi mím lại, hiện rõ sự bất an đau đớn. Tống Tử Đằng lạnh nhạt nhìn y. Hắn giơ tay, túm lấy tóc người
nằm trên giường, những cái tát liên tiếp rơi xuống, bỏng rát.
Lại Vân Hi kiệt sức đến mê man. Y bị đau đớn bức tỉnh dậy. Đôi mắt phiếm đỏ, hai gò má đã sưng lại càng đau hơn,
cánh môi cũng bị cắn đến mức tửa máu, nhìn thàm thương không chịu nổi.
Tổng Tử Đằng không hề thương xót. Thảm trạng của Vân Hi lâm cho hắn càng thêm tức giận. Cảm giác như người này
đang muốn chống đối lại mình vậy. Động tác cảng thêm thô bạo, hắn hung hăng kéo y xuống khỏi giường. Tay chân của
Vân Hi vẫn đang bị trói vào bốn thành giường, đột nhiên bị kéo mạnh, chiếc giường lung lay dữ đội. Khi Vân Hi nghiêng
người ngã xuống, cũng là lúc chiếc giường đổ ập, đè nghiền lên người y.
“A. a.”
Lại Vân Hi kêu lên đau đớn, cảm giác từng khúc xương trên người như bị đập nút ra.
Tổng Tử Đằng nhanh chân lùi lại vài bước, hiến nhiên không bị sao cả. Cơn bực tức hừng hực xông lên trong lòng hắn.
Hắn sai người dọn dẹp lại căn phòng, cắt đứt dây trói, băng bó qua loa lại cho Vân Hi. Dù sao cũng không thể để y chết,
Nhật Tâm vẫn còn quan tâm đến y. Tống Tử Đằng mở ngăn kéo tủ, lấy ra một cái vòng da đen. Hắn đeo lên cổ Vân Hi,
rồi nối một sợi xích sắt dài. Tổng Tử Đằng nắm một đầu dây, vừa lôi vừa kéo y như súc vật, lê lết suốt dãy hành lang.
Mệt mỏi và đau đớn, Lại Vân Hi không có cách nào theo kịp bước chân của Tổng Tử Đằng. Y thấy cơ thể mình bị kéo lê
đi, tiếng xoàn xoạt vang lên khi da thịt tiếp xúc với nền gạch lạnh lẽo. Cổ bị dây sắt thít chặt đến nghẹt thở, gương mặt
xinh đẹp của Vân Hi đỏ bừng, nước mắt ứa ra vì uất ức và tủi nhục. Y cố gắng ngắng đầu, nhìn lên người con trai y luôn
thương nhớ. Gương mặt ấy lạnh tanh, không hề có một tia thương xót hay bận tâm. Vân Hi củi xuống, y không thở
được, tim cũng như bị bóp nghẹt, nhói đau.
Nhật Tâm đang ngồi chơi với chú cún Đát Đát ở trước cửa. Cậu bị tiếng xích sắt ma sát với sàn gạch lôi kéo sự chú ý.
Đập vào mắt Nhật Tâm là hình ảnh Tống Từ Đằng hung hăng kéo anh trai cậu xuống mấy bậc cầu thang. Đầu Vân Hi va
đập mạnh xuống nền gạch đến đỗ máu, khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà trắng bệch doạ người.
Nhật Tâm sốt sắng, bất chấp cơ thể còn đang yếu ớt chạy tới. Thế nhưng cậu chỉ bước được mấy bước đã ngã gục.
Tổng Tử Đằng lập tức buông dây xích. Hắn không hề quan tâm đến Vân Hi, vội vã chạy tới đỡ Nhật Tâm ngồi dây, xoa
lưng cho cậu.
Tầm mắt của Vân Hi đã trở nên mơ hồ. Y loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh hai người ân ân ái ái trước mắt, trong lòng
dâng lên nỗi chua xót cùng cực. Y còn mong đợi điều gì? Người Tống Tử Đằng yêu là em trai y. Mặc dù đã biết rõ như
vậy, nhưng tại sao vẫn không thể buông tay? Tại sao vẫn cứ đau lòng? Vân Hi củi đầu, những sợi tóc loà xoà che đi đôi
mắt. Không được khóc. Vân Hi tự nhắc nhở bản thân mình. Dù sao cũng phải chịu đựng. Yêu Tống Tử Đằng hèn mọn
như vậy, mày còn hy vọng điều gì? Từ khi nào mày đã trở nên hạa tiện đến mức này, hả Vân Hi?
Bởi vì Lại Nhật Tâm vô cùng lo lắng, nên Tống Tử Đằng mới miễn cưỡng sai người băng bó lại vết thương trên đầu Vân
Hi. Nếu không có em ấy ở đây, hắn hẳn đã đạp y xuống khỏi ghế, bắt y bò ở dưới đất mà ăn như thứ súc vật.
[Anh à, ăn một miếng đi]