NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Novel Info

Đệ nhất binh vương - Chương 32 Sáu viên đạn

  1. Home
  2. Đệ nhất binh vương
  3. Chương 32 Sáu viên đạn
Prev
Novel Info

Chương 32: Sáu viên đạn
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Đáp lại câu hỏi Lương Bác và Hoàng Gia Vệ là tiếng bước chân nặng nề của Tân Xuyên.
Thình thịch, thình thịch…
Trái tỉm Lương Bác và Hoàng Gia Vệ bắt đầu đập dữ dội, cơ thể cứng ngắc của họ bắt đầu run rẩy điên cuồng như bị điện giật, chân cũng cảm thấy mềm nhũn.
Sợ hãi, bất an…
Và không thể hiểu nổi!
Biểu cảm của Lương Bác và Hoàng Gia Vệ giống như tắc kè hoa, nhiều cảm xúc khác nhau Lân lượt xuất hiện.
“Bưu… Anh Bưu, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Cuối cùng, Lương Bác không thể chịu đựng được nữa, đè xuống nội tâm bất an, khàn giọng hỏi.
vẫn không có câu trả lời.
Tuy nhiên, Lân này, Lương Bác đã nhìn thấy bàn tay đẫm máu của Mạnh Bưu!
“Mạnh Bưu bị thương?1
Trong lòng Lương Bác có một suy nghĩ
như vậy.
Đúng!
Ngay lập tức, một câu trả lời khẳng định hiện lên trong đầu gã.
“Sao… Sao chuyện này có thề xảy ra được?”
Lương Bác sững sờ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Theo gã biết, Mạnh Bưu từng là một sát thủ, đã giết không chỉ một người, cho dù sau khỉ làm vệ sĩ cho cha gã thì cũng bí mật giết không ít đối thủ cạnh tranh!
Có thể nói, trong tiềm thức của gã, Mạnh Bưu là một tồn tại vô cùng cường đại!
Giống như những tên sát nhân trong phim đến rồi đi không để lại chút dấu vết!
Nhưng mà bây giờ Mạnh Bưu lại bị Tân Xuyên làm bị thương!
Hơn nữa, tiền đề là Mạnh Bưu bắt được Tân Xuyên trước…
Chuyện này… Có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà việc này mang lại cho gã không?
Ngay lập tức, Lương Bác tỉnh lại từ trạng
thái choáng váng, nhìn Tân Xuyên đang đi về phía mình, toàn thân run rẩy, hét lớn:
“Anh… Anh định làm gì?”
“Cộp!”
Đáp lại Lương Bác chính là bước chân vững vàng của Tân Xuyên.
“Cha tôi là chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, tài sản trị giá hàng chục tỷ, ông ấy ăn cả đen cả trắng ở Hoa Đông này, lại còn là anh em với ông trùm của Hoa Đông Trương Bách Hùng. Nếu anh dám động một ngón tay vào tôi, họ sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”
Thấy bước chân của Tân Xuyên không dừng lại, Lương Bác kỉnh hãi hét lên, cố gắng hù dọa Tân Xuyên.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Tân Xuyên vẫn không nói lời nào, càng ngày càng đến gần Lương Bác.
“Không… Đừng tới đây…”
Thấy trên mặt Tân Xuyên không có một chút do dự, Lương Bác theo bản năng lùi lại, muốn tránh xa Tân Xuyên, lúc này trong mắt gã
có cảm giác Tần Xuyên giống như ma quỷ đến đòi mạng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Lùi được ba bước, thân thể Lương Bác đã chạm vào tường.
Gã không còn nơi nào để lui!
Cùng lúc đó, Tần Xuyên dừng lại, đứng cách Lương Bác chưa đầy một mét, trầm giọng hỏi: “Không phải cậu định đánh gãy một chân của tôi sao?”
“A…”
Lương Bác mở miệng, yết hầu gã chuyển động nhưng không thể phát ra được một từ nào.
Xoạt!
Tần Xuyên đột nhiên vung tay phải ra, túm lấy cổ áo của Lương Bác, trực tiếp nhấc Lương Bác lên như một con gà, ấn gã vào tường.
Lương Bác sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đồng tử không ngừng giãn ra… Khi giãn ra, sâu trong đáy mắt gã không còn kiêu ngạo nữa mà chỉ có sợ hãi!
Chưa bao giờ gã sợ hãi như bây giờ!
“Tôi đã nhắc nhở cậu nên nhớ kỹ. Nhưng thay vì nhớ, cậu thậm chí còn đi xa hơn, cho
người đánh gãy chân đồng nghiệp của tôi và tấn công tôi – cậu nói xem, tôi nên làm gì?”
Tần Xuyên nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của Lương Bác, lạnh giọng hỏi.
Không trả lời, hai mắt Lương Bác trợn to nhìn Mạnh Bưu đang ở cách đó mười mét.
Gã thấy rõ Mạnh Bưu nghiến răng nghiến lợi rút khẩu súng lục trong tay người lái xe ra, nhắm họng súng vào lưng Tần Xuyên.
“Tôi đã cảnh cáo anh, đừng nên đùa với lửa.”
Cảm nhận được sự bất thường của Lương Bác, Tân Xuyên giống như có con mắt sau lưng, không quay đầu lại mà nói.
Trong lòng Mạnh Bưu run lên, tay phải cầm súng có chút không vững, ngón trỏ vốn đang đặt trên cò súng hơi buông lỏng.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Mạnh Bưu lại cầm chắc khẩu súng!
“Cậu thật kiêu ngạo!”
Dưới ánh sáng mờ ảo, Mạnh Bưu chĩa súng vào đầu Tần Xuyên, lạnh lùng nói.
“Vậy à?” Tân Xuyên vẫn không quay đầu
nhìn phía sau: ‘Vậy anh thử bắn đỉ!
Mạnh Bưu nhướng mày nhưng không nói gì.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Đùng!”
Súng nổ.
Viên đạn bắn ra, phá vỡ lực cản của không khí, bắn về phía Tân Xuyên.
Mặc dù Mạnh Bưu sợ hãi khả năng cận chiến đáng sợ của Tần Xuyên. Nhưng hắn không tin Tân Xuyên có thể né đạn ở khoảng cách gần như vậy, nên đã kiên quyết lựa chọn bắn!
“A…”
Lương Bác sợ tới mức nhắm mắt lại hét lớn, giống như một người say rượu, tê liệt hoàn toàn.
Soạt!
Chân Tần Xuyên đảo nhẹ, giống như một bóng ma, nhanh chóng quét sang một bên.
Keng!
Ngay lập tức, một tiếng vang giòn, viên đạn bắn trúng bức tường bên cạnh Lương Bác, xẹt ra tia lửa, sau đó khúc xạ, trúng vào bắp
chân Hoàng Gia Vệ ở bên cạnh.
“A!”
Hoàng Gia Vệ không kịp phản ứng, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó tên tài xế ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt đầu.
Sau khi né được viên đạn, Tần Xuyên búng người tại chỗ, giống như một con báo vồ lấy con mồi, lao về phía Mạnh Bưu.
Mạnh Bưu quay nòng súng nhắm về phía Tần Xuyên, chuẩn bị bắn phát súng thứ hai.
Ha!
Nhưng mà hắn còn chưa kịp bóp cò lần nữa thì Tần Xuyên đã lao tới như một cơn gió, đột nhiên đá chân phải ra.
Bốp!
Với một âm thanh bị bóp nghẹt, Tần Xuyên đá vào cổ tay Mạnh Bưu, khấu súng lục rơi khỏi tay hắn.
“A…”
Mạnh Bưu chết lặng, đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này, nếu không phải cổ tay phải truyền đến đau đớn như bị xé rách, hắn thậm chí sẽ không thể tin được tất cả những chuyện này
là sự thật!
Hắn không tin, từ khi Tan Xuyên bắt đầu đến lúc áp sát, với khoảng cách ban đầu là mười mét vậy mà hắn thậm chí còn không có cơ hội bắn phát thứ hai!
“Anh cũng giống cậu ta, trí nhớ không được tốt lắm!”
Tần Xuyên lạnh lùng nói, lại đá chân phải ra, trúng vào mắt cá chân Mạnh Bưu.
“Rắc”
m thanh giòn tan khi xương gãy vang lên, mắt cá chân phải của Mạnh Bưu lập tức vỡ vụn, ngã xuống đất.
“Phù… Phù…”
Mạnh Bưu không dám nhặt khẩu súng lục bên cạnh lên, chỉ có thể kinh hãi không thể tin nhìn Tân Xuyên, thở dốc cực kỳ dồn dập:
“Cậu có thể để tha mạng cho tôi không?”
“Cho tôi một lý do tha cho anh đi?”
Tần Xuyên vô cảm nói, đột nhiên giơ chân phải giẫm lên mặt Mạnh Bưu.
Cơ mặt Mạnh Bưu lập tức méo mó, nỗi sợ hãi trong mắt càng thêm mãnh liệt – hắn sợ Tân Xuyên sẽ dẫm nát đầu hắn!
“Cậu… Tôi và cậu không có oán hận hay thù hận gì cả. Tôi chỉ làm theo lệnh, mong cậu thương xót…”
Mặt Mạnh Bưu bị ép chặt xuống đất, miệng biến dạng không thể mở ra, chỉ có thể cử động yết hầu và phát ra những âm thanh không rõ ràng.
Hắn biết, sự tình đã đến nước này thì không có khả năng xoay chuyển tình thế nữa rồi, Tân Xuyên hoàn toàn không phải là người mà hắn có thể đối phó!
Thậm chí, theo ý kiến của hắn, nếu Tân Xuyên muốn giết hắn thì chẳng khác gì giết một con gà!
Trong tình huống như vậy, hắn chỉ có thể cầu xỉn lòng thương xót.
“Anh không nghĩ bây giờ đã quá muộn để cầu xin lòng thương xót rồi sao?”
Tân Xuyên lạnh lùng ngắt lời, tăng thêm sức lực trên chân, khóe miệng Mạnh Bưu đột nhiên nứt ra, máu tràn ra, nhỏ xuống sàn gạch.
“Vậy… Tôi nên làm gì?”
Mạnh Bưu lo lắng đến ruột gan phát xanh vì hối hận!
Nếu có cơ hội lần nữa, hắn tuyệt đối se
không chọn đùa với lửa!
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Trong lúc đang hối hận, khóe mắt Mạnh Bưu nhìn thấy Lương Bác đang sợ hãi, trong lòng lập tức động, hắn lại vặn vẹo yết hầu, mơ hồ nói:
“Cậu… Không, ngài, tôi chỉ là một con dao giết người, người muốn giết ngài là Lương Bác và Hoàng Gia Vệ! Nếu ngài buông tha tôi, tôi có thể giết bọn họ thay ngài!”
“Hả…”
Nghe được lời nói của Mạnh Bưu, Hoàng Gia Vệ trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đỉ vì sợ hãi.
“Bưu… Anh Bưu, anh…”
Mặc dù tố chất tâm lý của Lương Bác tốt hơn nhưng gã cũng đã hoàn toàn tê liệt, ngã trên mặt đất, nhìn Mạnh Bưu với vẻ mặt kinh hãi.
Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng Mạnh Bưu sẽ lựa chọn tấn công gã và Hoàng Gia Vệ để sống sót!
Không chỉ gã mà ngay cả tài xế cũng không ngờ tới!
Mặc dù Mạnh Bưu không nhắc tới hắn,
nhưng hắn cũng sợ hãi đến mức nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy mãnh liệt, mồ hôi lạnh hoàn toàn thấm ướt áo hắn.
“Không phải anh nói cậu ta định đánh gãy một chân của tôi sao?” Tần Xuyên lạnh lùng hỏi.
“Là… Là gãy chân… Tôi… Tôi sẽ đánh gãy chân chúng cho anh!”
Mạnh Bưu nghe vậy, trong lòng liền động, vội vàng nghe theo lời Tân Xuyên nói.
Để sống sót, hắn có thể mạo hiểm giết chết Lương Bác và Hoàng Gia Vệ dù sau đó phải đối mặt với nguy cơ bị săn lùng.
Nhưng đó là biện pháp cuối cùng, nếu có thể sống sót mà không giết người, hắn đương nhiên sẽ sẵn lòng.
Suy cho cùng, nếu giết chết Lương Bác và Hoàng Gia Vệ, hắn không những phải gánh chịu sự trả thù của Lương Thế Hạo mà còn bị cảnh sát truy nã!
Cạch.
Dứt lời, Mạnh Bưu thấy Tân Xuyên không phản đối, hắn sợ Tân Xuyên sẽ hối hận, vì vậy lập tức hít sâu một hơi rồi chịu đựng cơn đau dữ dội ở cổ tay phải, chậm rãi nhặt khẩu súng
lục trên mặt đất lên, đầu tiên là nhắm vào đầu gối của Lương Bác.
“Không… Không… Bưu… Anh Bưu… Đừng…”
Nhìn thấy cảnh này, Lương Bác bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hét lên.
“Đoàng!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng thét của Lương Bác bị gián đoạn bởi tiếng súng.
Một viên đạn bắn trúng đầu gối của Lương Bác với độ chính xác không gì sánh được, máu bắn ra.
“Aaaaa…”
Lương Bác đau đớn kêu lên, giống như phát điên mà lâỳ tay che đầu gối, cố gắng cử động cơ thể, đồng thời rít lên và khóc lóc, sợ hãi nhìn Tân Xuyên, như thể cầu đang xin Tân Xuyên buông tha cho gã.
‘Hoa Đông rộng lớn như vậy, có hàng chục triệu người. Chơi chết một nhân viên bảo vệ so với giết một con chó có khác biệt gì không?’
‘Nếu lát nữa nó có thái độ thành khẩn một chút, chủ động quỳ gối dập đầu mười lần, gọi tôi mười tiếng ông nội, tôi có thể mềm lòng chỉ đánh gãy một chân của nó. Nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nó!’
Giờ phút này, gã đã quên mất lúc gã ra lệnh cho Mạnh Bưu đã kiêu căng ngạo mạn như thế nào!
Giờ phút này, gã cũng quên mất mình đã độc ác như thế nào khi nói những lời này với Hoàng Gia Vệ cách đây không lâu.
Giờ phút này, toàn thân gã tràn đầy đau đớn, trong lòng tràn ngập sợ hãi!
“Đoàng!”
Tiếng súng lại vang lên.
Mạnh Bưu bóp cò bắn vào đầu gối chân còn lại của Lương Bác.
Không thề không nói, Mạnh Bưu là người rất thông minh, hắn biết rằng chỉ bắn gãy một chân của Lương Bác có thể sẽ không làm Tần Xuyên thỏa mãn.
Toàn thân Lương Bác run bắn lên, sau đó trực tiếp ngất đi, không biết là vì đau hay sợ hãi.
“Bắn rất chuẩn!”
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tân Xuyên không biểu lộ chút thiện ý nào, mà giống như người ngoài đang xem kịch.
Với vẻ mặt vặn vẹo, Mạnh Bưu quay súng nhắm vào đầu gối của Hoàng Gia Vệ.
“Không… Không… Đừng…’
Vốn dĩ Hoàng Gia Vệ đã sợ hãi đến ngất đi, nhưng hắn ta bị tiếng rên rỉ đau đớn của Lương Bác đánh thức, và đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy Mạnh Bưu quay súng về phía mình, nhớ lại cảnh tượng bi thảm vừa rồi của Lương Bác, mặt hắn ta không còn chút máu nào vì sợ hãi, đau khổ cầu xỉn.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Đối mặt với Hoàng Gia Vệ, Mạnh Bưu không còn vướng víu như trước mà dứt khoát bóp cò, giữa hai tiếng súng gần như không có khoảng dừng.
Hoàng Gia Vệ lần lượt bị bắn vào hai đầu gối, xương cốt vỡ vụn, máu phun ra, lập tức nhuộm đỏ mặt đất.
Hắn cũng giống như Lương Bác trước đó, trực tiếp ngất đi.
“Ngài có thể để tôi đỉ được không?”
Sau khi liên tiếp bắn vào đầu gối của Lương Bác và Hoàng Gia Vệ, Mạnh Bưu ngước lên nhìn Tần Xuyên, ánh mắt đầy bất an.
Qua tất cả những chuyện đêm nay, hắn có thể thấy được Tần Xuyên nhất định không phải
là người mềm lòng.
Hắn không thể đảm bảo rằng hành động thông minh của mình sẽ được đổi lấy một cơ hội sống sót.
“Anh nên cảm thấy may mắn vì đã không giết đồng nghiệp của tôi.”
Tân Xuyên không trả lời cáu hỏi mà đứng dậy, sải bước ra khỏi biệt thự, để lại cho Mạnh Bưu và tài xế bóng lưng:
“Trong súng vẫn còn một viên đạn, anh có thể lựa chọn tiếp tục bắn về phía tôi”
Người đàn ông lái xe đang nằm trên mặt đất run nhè nhẹ, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Hắn nghe được ý trong lời nói của anh – nếu Dương Hải Quốc chết thì hôm nay tất cả bọn họ sẽ chôn cùng!
Mạnh Bưu cũng vậy!
Hắn cầm súng và không dám tiếp tục bóp cò.
Bởi vì…
Lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn dám bóp cò, Tân Xuyên nhất định sẽ cho hắn vào hũ cốt để xưng tội!

Prev
Novel Info

Comments for chapter "Chương 32 Sáu viên đạn"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com