Đệ nhất Long tế - A Nặc - Chương 20 Giết người
Chương 20: Giết người
TÔ Thanh Phong được dẫn lên một chiếc xe thương vụ của nhà họ Tống.
Tống Thượng Lâm thì ngồi trên một chiếc Rolls Royce khác.
Đoàn xe xuất phát nhanh chóng di chuyển đến nhà họ Tống.
“Két!”
Đi được nửa đường thì một chiếc xe thương vụ bỗng dừng lại, khiến cả đoàn xe đều phải dừng lại.
Sau đó cửa chiếc xe kia mở ra, Tô Thanh Phong đang bóp cổ tài xế.
Anh buông tay, lạnh lùng bước xuống.
“Tô Thanh Phong, mày muốn làm gì?”
Tống Thượng Lâm xuống xe, lạnh lùng hỏi.
Ông ta không ngờ Tô Thanh Phong lại giở trò giữa đường.
Ông ta quyết định phải dạy dỗ Tô Thanh Phong trước.
“Đương nhiên là… giết ông rồi!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng đáp lại, trong mắt loé lên sát khí.
Nhà họ Tống hết lần này đến lần khác mang tâm lý thử vận may, hoàn toàn không coi lời anh nói ra gì, anh nhất định phải cho bọn họ một bài học mới được.
Bài học đó là giết chú hai này của Tống Cương!
Sở dr dẫn bọn họ đến đây là vì không muốn Hứa Uyển Đình thấy anh giết người.
Nghe anh nóỉ thế, Tống Thượng Lâm thoáng sửng sốt.
Một người bình thường cũng dám nói thế với ông ta ư?
“Fuck! Tên khốn kiếp Tô Thanh Phong, mày còn dám nói năng ngông cuồng à!”
“Ông hai, xử nó đi!”
Lúc này, Lưu Việt cũng xuống xe hò hét.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Tống Thượng Lâm hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói: “Tao nghe nói mấy chục tỉnh nhuệ của nhà họ Tống đều bị mày đánh gục, ngay cả bốn bỉnh vương giải ngũ anh trai tao bỏ một số tiền lớn để mời về cũng không phải đối thủ của mày”.
“Nhưng mày cho là mày vô địch à? Đúng là
không biết trời cao đất dày!
“Trên thế giới này còn có một tồn tại đặc biệt là võ giả, nắm giữ sức mạnh không gì sánh bằng, có khác biệt hẳn so với người bình thường, một người có thể chống lại nghìn quân, nói là thần tiên cũng không quá đáng!”
“Người mà mày đánh bại chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi, nhiều người hơn nữa đấu với võ giả cũng chỉ có một con đường chết!”
“Mà tao là một võ giả, một võ giả Minh Kình chân chính!”
“Bây giờ mày vẫn tự tin nói ra được câu khỉ nãy không?”
Giọng nói của ông ta rất mạnh mẽ, vang vọng cả con đường.
Trên mặt là sự tự tin không gì sánh bằng.
“Wow, tôi cứ tưởng võ giả chỉ mạnh hơn chúng tôi một chút mà thôi, không ngờ lại có khác biệt lớn đến thế!”
“Ông hai đúng là lợi hại!”
Mấy người nhóm Lưu Việt không khỏi khen ngợi, trên mặt tràn đầy sự sùng bái.
Nhưng Tô Thanh Phong lại nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ ngốc.
Đại sư phụ từng nói với anh, võ giả chia thành Minh Kình, Ám Kình, Hoá Kình, Tông Sư, Tiên Thiên, Thánh Cảnh, Thần Cảnh.
Trong đó cảnh giới Tông Sư vô cùng hiếm có, có thể nói là tồn tại xưng vương xưng bá trên thế giới.
Tiên Thiên càng hiếm có hơn, bình thường sẽ không hay xuất hiện, Thánh Cảnh và Thần Cảnh thì có thể nói là quý hiếm.
Anh từng tò mò hỏi Đại sư phụ mạnh đến mức nào, Đại sư phụ chỉ hờ hững đáp: “Thứ hai trong thiên hạ”.
Vào lúc anh đang thấy mình may mắn vì bái một người mạnh như thế làm sư phụ thì Đại sư phụ lại bổ sung một câu: “Thầy đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất”.
Những lời này khiến anh đã kỉnh hãi rất lâu.
Ba năm dưới sự dạy dỗ của Đại sư phụ, bây giờ cảnh giới của anh cũng đã đến Hoá Kình đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Tông Sư một bước.
Anh tín rằng trong vòng một năm, anh sẽ có thể thăng lên Tông Sư, bước vào hàng ngũ võ giả đứng đầu.
Tống Thượng Lâm vừa trở thành võ giả, mới bước vào Minh Kình lại tỏ vẻ hơn người trước mặt anh như thế, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cái này có khác gì một học sinh tiểu học khoe với một sinh viên đại học là mình vừa học được một cộng một bằng hai đâu?
“Ranh con, ánh mắt đó của mày là sao?”
Tống Thượng Lâm cau mày, sao ranh con này không sợ, còn có ánh mắt kỳ lạ như thế nữa?
“Ông hai, chắc chắn là nó sợ ngu người luôn rồi”.
Lưu Việt ở bên cạnh châm chọc.
Tống Thượng Lâm hiểu ra, cảm thấy rất có khả năng này.
Nhưng Tô Thanh Phong lại lười so đo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, đánh một quyền về phía Tống Thượng Lâm.
“Còn dám chủ động ra tay với tao, đúng là sợ đến mức ngu người rồi!”
Tống Thượng Lâm cười khỉnh thường, sau đó đánh tới một quyền.
“Ông hai ra tay rồi! Thằng ranh con này
chết chắc!”
Đám người Lưu Việt cười nó.
“Bốp!”
Một tiếng động lớn vang lên, có bóng người bắn ra như một viên đạn.
Đó là Tống Thượng Lâm!
Tống Thượng Lâm đập mạnh xuống nền xỉ măng, chậm rãi ngã xuống như một vũng bùn nát.
Ông ta dùng hết sức lực chỉ vào Tô Thanh Phong, cất giọng khó tin: “Mày…”
Nhưng còn chưa nói hết, ông ta đã phun ra một ngụm máu tươi rồi tắt thở.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Ông hai chết rồi!
Bị Tô Thanh Phong giết chết với một đòn!
Sao có thể?
Ông hai không phải là võ giả ư? Chẳng lẽ Tô Thanh Phong là võ giả mạnh hơn cả ông hai?
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Trở về nói với Tống Thương Thiên, lòng kiên nhẫn của tao có hạn, ông ta còn ba ngày
cuối cùng”.
Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này, Tô Thanh Phong thẳng thừng rời đỉ.
Nhà họ Hứa.
Sau khỉ Tô Thanh Phong rời đỉ cùng đám người Tống Thượng Lâm, Lý Lăng Phong cũng tìm cớ rời đi.
Anh ta thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa.
Hứa Uyển Đình không quan tâm việc Lý Lăng Phong rời đi, trong đầu cô chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của Tô Thanh Phong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Còn Lưu Lan thì ngồi trên sofa cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện của Lý Lăng Phong khiến bà ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng nghĩ đến việc Tô Thanh Phong bị nhà họ Tống đưa đi, bà ấy chợt thấy cân bằng hơn.
Một lúc lâu sau đó, có một người đi vào nhà họ Hứa.
Thấy người đó là Tô Thanh Phong, cuối cùng trong mắt Hứa Uyển Đình cũng có chút
tiêu cự, cô bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh
Phong: “Anh… không sao chứ?”
“Không sao!”
Tô Thanh Phong cười đáp.
“Tô Thanh Phong, cậu dùng thủ đoạn gì với Tống Cương mà bọn họ lạỉ bỏ qua cho cậu? Còn nữa, sao mấy người nhà họ Tống khi nãy lại thả cậu về?”
Lưu Lan cũng bước tới, không chút khách sáo chất vấn.
“Con học được một vài thủ đoạn khi ở trong tù, sau đó dùng lên người Tống Cương, nên nhà họ Tống mới cho phép con đi”.
“Khỉ nãy con đi giải quyết tình huống của Tống Cương, nên coi như là đã xoá bỏ ân oán của nhà họ Tống”.
Tô Thanh Phong trả lời qua loa.
Nghe thế, Lưu Lan cũng không truy hỏi là thủ đoạn gì.
Bà ta cảm thấy có thể học được gì trong tù đâu, chắc chắn là mấy trò xấu trộm gà trộm chó.
“Mấy thứ không ra gì, đường ngang ngõ tắt”.
Bà ta hừ lạnh rồi trở về phòng ngủ.
Cùng lúc đó.
Nhà họ Lý ở Giang Thành.
Lý Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, có một người đàn ông đi vào.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra xong chuyện cậu dặn dò rồi!”
Người đàn ông cung kính nói.
Lý Lăng Phong tỏ vẻ phấn chấn: “Nói xem, điều tra được gì rồi”.
“Trong tai nạn giao thông giữa Hứa Uyển Đình và Tò Thanh Phong thật sự không có gì khả nghi, một tai nạn giao thông rất bình thường, nguyên nhân là tài xế gây tai nạn uống rượu lái xe!”
“Nhưng trong ghi chép cuộc sống bình thường của tài xế gây tai nạn, tôi lại điều tra được vì hai năm trước ông ta từng vào tù vì tội cố ý gây thương tích, là cùng một nhà giam với Tô Thanh Phong”.
“Ngoài điều này ra, tài xế gây tai nạn không có liên quan gì với Tô Thanh Phong cả”.
Người đàn ông báo cáo.
Nghe thấy thế, Lý Lăng Phong gõ tay lên bàn, rơi vào trầm tư.
Vì Tô Thanh Phong mà anh ta mất mặt trước nhà họ Hứa, khiến anh ta rơi vào tình huống lúng túng.
Anh ta cảm thấy rất khó chịu, nên muốn làm gì đó để Tô Thanh Phong không được sống thoải mái, dù còn mấy ngày nữa Tô Thanh Phong đã phải cút ra khỏi nhà họ Hứa.
Từ lời của Hứa Uyển Đình, anh ta biết lúc đón Tô Thanh Phong ra tù, hai người gặp tai nạn giao thông, vì Tô Thanh Phong cứu cô nên cô mới bảo vệ anh.
Nên anh ta định ra tay từ hướng này, bảo cấp dưới đi điều tra tình huống tai nạn giao thông.
Một lúc lâu sau đó, Lý Lăng Phong lên tiếng: “Tô Thanh Phong và tài xế gây tai nạn từng ở cùng một nhà tù, rất có khả năng hai người có quen biết, đây cũng là một niềm vui bất ngờ”.
“Nhưng chỉ dựa vào liên quan này vẫn chưa thể chứng minh tai nạn giao thông do Tô Thanh Phong tự biên tự diễn!”
Người đàn ông vội hỏi: “Cậu chủ cần tôi
làm gì?J
“Nếu không liên quan thì làm cho nó có liên quan!”
Trong mắt Lý Lăng Phong lộ vẻ gian trá: “Đì chuyển một triệu vào tài khoản người nhà tài xế gây tai nạn, không, hai trăm nghìn là đủ rồi, có lẽ tên vô dụng Tô Thanh Phong kia khônq có nhiều tiền như thế!”