Đệ nhất Long tế - A Nặc - Chương 21 Cậu út Hứa Đào
Chương 21: Cậu út Hứa Đào
Ngày hôm sau.
“Tô Thanh Phong, bây giờ cậu đã ở nhà họ Hứa của tôi thì phải phát huy tác dụng của mình!”
“Từ giờ trở đi, nấu cơm rửa bát đều do cậu làm!”
“Hôm nay Tiểu Đào sẽ về, cậu ra chợ mua ít đồ ăn, nấu mấy món thằng bé thích!”
Sáng sớm Lưu Lan đã gọi Tô Thanh Phong ra giao một đống việc.
Tô Thanh Phong không phản đối việc này.
Anh là chồng Hứa Uyển Đình, là thành thân của nhà họ Hứa, nấu cơm rửa bát cho người nhà cũng không có gì to tát.
Tiểu Đào mà Lưu Lan nói tên là Hứa Đào, em trai của Hứa Uyển Đình.
Cậu út này được Lưu Lan cưng chiều, đúng kiểu con trai cưng của mẹ.
Cậu ta bằng tuổi em gái Tô Định Tây của anh, bây giờ cũng đang học đại học, nhưng là một trường đại học hạng xoàng chẳng ra sao.
Bình thường ở trường học, mỗi tuần về một Lân vào cuối tuần.
Sau đó, Tô Thanh Phong ra ngoài mua đồ
ăn.
Chớp mắt đã tới buổi tối, Tô Thanh Phong bận rộn trong bếp cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Cậu chủ nhà họ Hứa về mà không aỉ ra đón à?”
Ngay sau đó, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọỉ người.
Cậu ta nhuộm tóc màu vàng, mặc quần bò rách, trông rất cà lơ phất phơ.
Người này chính là Hứa Đào.
“Không có chào đón, nhưng bạt tai thì có hai cái đấy, muốn không?”
Hứa Uyển Đình lạnh lùng nóì.
Hứa Đào sợ ngay, cười ngượng bảo: “Em chỉ đùa thôi mà chị!”
Trong nhà họ Hứa, cậu ta không sợ ai, chỉ sợ chị gái, sợ từ nhỏ đến lớn.
“Uyển Đình, em trai chỉ đùa thôi mà, con đừng làm nó sợ!”
Lưu Lan lập tức lên tiếng bảo vệ.
Vê rồi thì mau vào bàn đi, cả nhà chờ mỗi
em thôi đây”.
Hứa Uyển Đình nhàn nhạt nói.
“Tuân lệnh chị!”
Hứa Đào mau chóng đi về phía bàn, nhìn thấy Tò Thanh Phong, cậu ta bỗng sững sờ.
“Yo, người anh em, ra tù rồi đấy à?”
Hứa Đào cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Thanh Phong: “Mẹ nó chứ, vì anh mà tôi suýt bị bạn bè coi là trò cười đấy! Loại như anh mà cũng dám đi hiếp người khác, to gan lắm!”
Tô Thanh Phong hờ hững nhìn Hứa Đào, không thèm để ý.
Tuy anh là anh rể của Hứa Đào, nhưng cậu ta chưa bao giờ coi anh là anh rể, mà càng giống giúp việc của nhà họ Hứa hơn.
Trước đây anh còn phản bác lại vài câu.
Nhưng đi theo chín sư phụ ba năm, tâm tính của anh đã cao lên rất nhiều.
Trong mắt anh, Hứa Đào chỉ như một đứa trẻ.
“Nói chuyện với anh rể kiểu gì thế hả?”
Hứa Uyển Đình hơi bất mãn quát lại.
Hứa Đào ngẩn ra, kích động nói: “Chị, anh
ta làm ra chuyện như vậy sao chị còn bênh vực anh ta?”
“Còn nữa, sao chị vẫn để anh ta ở nhà họ Hứa, không đuổi anh ta đi?”
Cậu ta không hiểu, loại chồng kiểu này không mau đuổi đi, chẳng lẽ còn giữ lại đón Tết?
“Hừ! Chị gái con tốt bụng từ bi!”
Lúc này Lưu Lan quái gở khịa một câu, kể lại đầu đuôi câu chuyện về vụ tai nạn xe cộ và cuộc hẹn bảy ngày.
Hứa Đào nghe xong thì hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tạm thời cứ để tên vô dụng này ở lại nhà họ Hứa thêm vài ngày nữa.
“Hứa Đào, bây giờ Tô Thanh Phong vẫn đang ở nhà họ Hứa, anh ấy vẫn là anh rể của em, thể hiện thái độ mà em nên có đi!”
Hứa Uyển Đình dặn dò.
“Em biết fôi!”
Hứa Đào nói một cách chiếu lệ.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn.
Trong suốt bữa cơm, Lưu Lan liên tục hỏi
thăm Hứa Đào, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu ta.
Đứa con trai này là con cưng của bà ây.
Sau bữa tối, Hứa Đào bỗng nói: “Mẹ à, thời gian này con lại quen được với mấy cậu chủ giàu nữa, gia đình họ đều rất có điều kiện”.
“Chuyện tốt đó!”
Lưu Lan lập tức cười khen: “Con trai mẹ thật có triển vọng!”
Từ nhỏ bà ấy đã dạy Hứa Đào nhất định phải làm quen với bạn bè gia dinh có điều kiện, sau này có thể dựa vào những mối quan hệ này để làm việc lớn!
“Đương nhiên rồi, con là con trai mẹ mà!”
Hứa Đào nịnh nọt rồi lại nói: “Tuần sau con định mời mấy người bạn này đi ăn, mẹ tài trợ cho con một chút nhé!”
“Chuyện này chắc chắn mẹ sẽ ủng hộ!”
Lưu Lan hào phóng hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hai nghìn đủ không?”
“Hai trăm nghìn”.
Câu nói bất chợt của Hứa Đào khiến Lưu Lan suýt thì sợ chết khiếp.
Đến Hứa Chí Quốc cũng ngạc nhiên há hốc
mồm.
Bây giờ Hứa Đào dám đòi cả hai trăm nghìn luôn?
Hứa Chí Quốc biết tất cả dều do Lưu Lan chiều hư.
Trước đây ông ta đã từng nói với Lưu Lan vấn đề này, nhưng bà ấy chẳng những không nghe mà còn mắng ngược lại, vậy nên ông ta không dám nhắc đến vấn dề này nữa.
“Hai trăm nghìn? Một bữa cơm những hai trăm nghìn?”
Lưu Lan trợn to mắt.
“Đương nhiên rồi! Những người con mời đều có địa vị, chắc chắn phải đến nhà hàng cao cấp rồi, ăn một bữa đơn giản thôi cũng hết mấy trăm nghìn!”
Hứa Đào thản nhiên nói.
Lưu Lan có vẻ do dự.
Bà ấy tưởng một bữa cơm một hai nghìn thôi là đủ, không ngờ lại đắt đến thế.
Bà ấy có mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm, nhưng đó là tiền dưỡng lão, bà không nỡ bỏ ra hai trăm nghìn chỉ trong một Lân.
“Hứa Đào, em chỉ thích so sánh thôi, gia
cảnh nhà mình thế nào em không biết à?J
Hứa Uyển Đình bất mãn nói: “Mẹ đừng chiều nó nữa”.
“Mẹ, vừa nãy mẹ đã đồng ý sẽ ủng hộ con cơ mà! Chẳng lẽ bây gỉờ mẹ định đổi ý?”
Hứa Đào lập tức nói: “Nếu bây giờ con có thể lôi kéo được những người này thì sau khi tốt nghiệp dựa vào những mối quan hệ này, làm vài dự án là có thể kiếm được mấy triệu rồi, đến lúc đó chắc chắn không thiếu phần của mẹ!”
Lưu Lan nghe vậy cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy ra hai mươi nghìn tệ, đặt trước mặt Hứa Đào: “Đào à, mẹ thật sự không có hai trăm nghìn. Đây là hai mươi nghìn, con cân đối lại một chút nhé”.
Hứa Đào không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đút tiền vào túi.
Buổi tối.
Trước khi Lưu Lan vào phòng ngủ, một bóng người đã lặng lẽ lẻn vào phòng bà ấy.
Chính là Hứa Đào.
Khi bước ra, trên môi cậu ta nở nụ cười mãn nguyện.
Trong tay cậu ta có thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi xấp tiền, vừa đủ hai trăm nghìn tệ.
Cậu ta nghĩ kỹ rồi, mẹ mất tiền chắc chắn sẽ nghỉ ngờ Tô Thanh Phong chứ không phải cậu ta.
Dù sao đến chuyện hiếp dâm Tô Thanh Phong còn làm được, trộm tiền có là gì?
Ngày hôm sau.
Hứa Đào ra khỏi nhà họ Hứa từ sáng sớm, vuỉ vẻ đến trường.
Không lâu sau, Lưu Lan cũng dậy.
Việc đầu tiên bà ấy làm mỗi khí thức dậy là nhìn kho báu nhỏ của mình.
“Á!”
Lập tức có tiếng hét vang lên từ phòng ngủ của Lưu Lan.
Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đều giật mình, đi ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Hứa Uyển Đình đứng trước cửa phòng ngủ Lưu Lan hỏi.
“Mẹ mất tiền rồi! Thiếu đúng hai trăm nghìn tệ!”
Lưu Lan ngồi dưới đất, gào thét: “Là tên mất dạy nào làm hả? Đó là tiền dưỡng lão của tôi! Tôi trù cậu cả nhà chết hết, sinh con trai không có lỗ đít!”
Sau đó bà ấy lại nhìn Tô Thanh Phong bên cạnh Hứa Uyển Đình, rảo bước đi tới chỗ anh: “Tên kia, có phải cậu trộm không? Cậu có tiền án đỉ tù, nhân phẩm bại hoại, chắc chắn là cậu làm!”
Giờ phút này gần như bà ấy đã tin chắc là Tô Thanh Phonq trộm tiền của mình.