Đệ nhất Long tế - A Nặc - Chương 22 Hứa Đào bị bắt
Chương 22: Hứa Đào bị bắt
TÔ Thanh Phong cực kỳ cạn lời, hờ hững nói: “Con trộm tiền của mẹ làm gì?”
“Không có chứng cứ, mẹ đừng nói lỉnh tỉnh”.
Hứa Uyển Đình bỗng nhớ tới điều gì: “Liệu có phải là Hứa Đào không?”
Cô nhớ hôm qua Hứa Đào đòi hai trăm nghìn nhưng mẹ không cho, sau đó mẹ lại mất hai trăm nghìn, chẳng phải quá trùng hợp sao?
“Vớ vẩn!”
Lưu Lan phẫn nộ: “Con trai mẹ phẩm chất ưu tú, sao có thể trộm tiền được? Con cho rằng nó giống thằng vô dụng Tô Thanh Phong này à?”
Hứa Uyển Đình không nhịn được nói: “Hồi nhỏ Hứa Đào thường xuyên trộm tiền của mẹ, mẹ quên rồi sao?”
Lưu Lan nhất thời không nói nên lời, lạnh mặt nói: “Đó là chuyện hồi nhỏ, khỉ ấy thằng bé không hiểu chuyện, sao có thể so sánh với bây giờ được?”
Sau đó bà ấy lại đổ lỗi cho Tô Thanh Phong: “Chắc chắn là cậu trộm! Mau mang ra đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát cho
cậu tiếp tục ngồi tù!”
Tô Thanh Phong xòe tay nhún vai: “Tùy mẹ!”
“Vẩn giả vờ bình tĩnh với tôi phải không? Cậu tưởng tòi không dám báo cảnh sát chắc?”
Thấy thái độ thờ ơ của Tô Thanh Phong, Lưu Lan nổi giận đùng đùng, định đến đồn cảnh sát.
“Mẹ đừng báo cảnh sát! Chuyện này hỏi Hứa Đào trước đã rồi tính tiếp!”
Hứa Uyển Đình đuổi theo.
Cô không tin Tô Thanh Phong sẽ làm chuyện này, mà từ thái độ hiện tại của anh, cũng không nhìn ra dáng vẻ trộm tiền.
Nhưng em trai cô lại có thói quen ăn cắp vặt.
Vì vậy cô cảm thấy rất có thể là Hứa Đào trộm.
Nếu bị cảnh sát tìm ra, Hứa Đào sẽ phải ngồi tù!
“Bà xã, hỏi rõ trước đã rồi tính sau!”
Hứa Chí Quốc cũng khuyên nhủ.
Tính ông ta là không muốn làm lớn chuyện.
“Con vẫn nghi ngờ em trai con phải không? Chắc chắn Hứa Đào không trộm tiền của mẹ, khẳng định là Tô Thanh Phong làm”.
Nhưng Lưu Lan lại mặc kệ sự ngăn cản của Hứa Uyển Đình, đỉ thẳng đến đồn cảnh sát.
Sau khi Lưu Lan ghi chép ở đồn cảnh sát xong thì về nhà họ Hứa.
Mà đồn cảnh sát cũng nhanh chóng hành động, đầu tiên là trích xuất camera giám sát của chung cư nơi nhà họ Hứa sống, xác định từ hôm qua đến hôm nay không có người lạ nào ra vào nhà họ Hứa.
Vậy chỉ có một khả năng, kẻ trộm ở trong nhà họ Hứa!
Cuối cùng, sau nhiều bước điều tra, họ phát hiện sáng nay thẻ ngân hàng của Hứa Đào có thêm một khoản tiền lớn, hai trăm hai mươi nghìn tệ.
Điều tra tớì đây, Hứa Đào đã trở thành nghỉ phạm lớn nhất.
Chỉ cần chứng minh được tiền của Hứa Đào đúng là số tiền Lưu Lan mất thì hoàn toàn có thể chứng minh được hành vỉ trộm cắp của cậu ta.
Vì vậy các nhân viên của đồn cảnh sát điều tra ra vị trí hiện tại của Hứa Đào, lập tức hành động, chuẩn bị bắt giữ thẩm vấn.
Cùng lúc đó.
Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
“Cậu chủ Trác, cậu chủ Tiền, cậu chủ Ngô, nào, để tôi rót rượu cho mọi ngươi!”
Hứa Đào cầm chai Laíìtetrên bàn lên rót cho mấy cậu thanh niên, hào sảng nói.
Chai Lafite đó trị giá một trám hai mươi nghìn tệ, tính cả đồ ăn trên bàn cũng đã gần hai trăm nghìn.
“Cậu chủ Hứa đừng khách sáo như vậy, lần này cậu phải tốn kém nhiều đấy!”
Một cậu thanh niên trong đó khẽ mỉm cười.
Họ biết nhà Hứa Đào không có điều kiện lắm, cậu ta hào phóng với họ thế này cũng là điều rất đáng quý.
“Tốn kém với không tốn kém cái gì! Các cậu đêu là bạn của tôi, bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, có thể mua được tình cảm của chúng ta không?”
Hứa Đào cười.
“Nói hay lắm, chúng ta uống một ly đi nào!”
Mọi người đều nâng ly chúc Hứa Đào, một ngụm uống hết.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Mấy cảnh sát bước vào.
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Mấy người của đồn cảnh sát đến đây làm gì?
“Hứa Đào, cậu bị nghi trộm hai trăm nghìn tệ của người khác, mờỉ theo chúng tôi về điều tra!”
Một cảnh sát đi đầu lên tiếng.
Hứa Đào lập tức sửng sốt.
Cậu ta biết chắc chắn là mẹ đã phát hiện mất tiền, nhưng cậu ta không ngờ lại báo cảnh sát.
Lúc này cậu ta vô cùng hận Lưu Lan!
Quá mất mặt!
Cậu ta giải thích: “Mấy anh cảnh sát, các anh nhầm rồi! Tôi không trộm, tôi lấy từ mẹ tòi,
chỉ là không nói với bà ấy thôi!”
Mấy cảnh sát không muốn nghe cậu ta giải thích mà nói luôn: “Đến đồn cảnh sát rồi giải thích!”
Nóỉ xong anh ta còng Hứa Đào lại, cưỡng ép đưa đi.
Ba người nhóm cậu chủ Trác trong phòng riêng, vẻ mặt âm trầm như nước.
Trước đây họ đã khá công nhận Hứa Đào, là một người có thể kết bạn.
Không phải vì bữa ăn đắt tiền Hứa Đào mời, bữa ăn khoảng hai trăm nghìn với họ không có là gì.
Nhưng gia đình Hứa Đào không có điều kiện, cậu ta hào phóng với họ như vậy có thể thấy cậu ta rất thật lòng.
Nhưng họ không ngờ Hứa Đào lại trộm tiền của người nhà để mời họ ăn.
Đúng là xui xẻo!
Nếu biết sớm hơn thì họ đã không đồng ý đến ăn bữa này.
Quan trọng hơn là bây giờ Hứa Đào đã bị bắt, họ chỉ có thể tự trả tiền.
Buổi chiều.
Bốn người nhà họ Hứa chờ ở nhà, đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Lưu Lan vẫn luôn khó chịu với Tô Thanh Phong, nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Dù sao hai trăm nghìn tệ đó cũng là tiền dưỡng lão của bà ây.
Đến khi có kết quả điều tra, chứng minh là Tô Thanh Phong trộm tiền, bà ấy chẳng những muốn anh trả lại tiền mà còn muốn tống anh vào tù.
Tô Thanh Phong lại tỏ ra thờ ơ, hoàn toàn không để ý đến Lưu Lan.
Theo anh thây, số tiền này rất có thể là Hứa Đào trộm.
Đến khi chuyện này được cảnh sát chứng minh, anh rất muốn xem Lưu Lan tự tay đưa con trai vào tù sẽ có vẻ mặt thế nào?
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu Lan đi mở cửa, phát hiện người đứng ở cửa là Lý Láng Phong.
“Dì à, cháu đến để xin lỗi về chuyện ngày hôm qua”.
“Để cứu nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong,
đúng là cháu đã phải trả cái giá rất đắt, nhưng cháu không ngờ nhà họ Tống lại nuốt lời!”
‘Vậy nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy! Xin lỗi dì!”
Lý Lăng Phong vội nói.
Lưu Lan vốn đã có ấn tượng tốt với Lý Lăng Phong, nghe xong những lời này, lòng bà ấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Lý Lăng Phong, cháu nói gì vậy, dì không trách cháu!”
Lưu Lan tươi cười đón Lý Lăng Phong vào.
“Còn một việc nữa, cháu không biết có nên nói không”.
Lý Lăng Phong cố ý ra vẻ khó xử.
“Lăng Phong, cháu nói gì thế? Cháu có phải người ngoài đâu, có chuyện gì cứ nói”.
Lưu Lan mỉm cười.
Hứa Uyển Đình cũng tò mò nhìn Lý Lăng Phong.
“Nếu vậy thì cháu nói nhé”.
Lý Lăng Phong lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Lưu Lan: “Cháu thấy vụ tai nạn xe của Uyển Đình có vấn đề nên đã điều tra, kết quả phát hiện ra vài điều”.
Lưu Lan nhìn vào ống bên trong tài liệu, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Nội dung của tài liệu rất đơn giản, chỉ có một tờ giấy chứng nhận thời gian, địa điểm người lái xe gây ra vụ tai nạn vào tù rồi ra tù.
Còn có một tờ biên bản chuyển tiền từ thẻ ngân hàng của người nhà tài xế gây tai nạn.
“Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?”
Lưu Lan phẫn nộ ném tài liệu lên bàn, nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, Lân này cậu còn gì để nói nữa không?”
Tô Thanh Phong khó hiểu, cầm tài liệu lên xem, khó hiểu hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến con?”
Không chỉ Tô Thanh Phong mà phía Hứa Uyển Đình cũng rất khó hiểu.
“Giả vờ, giả vờ tiếp đi!”
Lưu Lan cười khẩy: “Nếu cậu không thừa nhận thì tôi sẽ nói cho cậu nghe”.
“Bây giờ xem ra cậu không chỉ trộm tiền mà đến vụ tai nạn xe cũng là do cậu sắp xếp”.
“Cậu và tài xế gây tai nạn ở cùng một nhà tù, chắc là hai người đã có quen biết từ trước đúng không? Người đó ra tù trước cậu, vậy nên
cậu đã bảo người đó gây ra vụ tai nạn này và hứa cho người đó hai trăm nghìn tệ!”
“Sau khỉ ra tù, cậu không có tiền để trả nên đã trộm tiền của tôi! Biên bản chuyển tiền ghi rõ thời gian chuyển tiền là nửa đêm hôm qua. Khớp với thời gian tôi bị mất tiền!”
Lúc này Lưu Lan như hóa thân thành Sherlock Holmes, suy luận ra toàn bộ sự việc.
Sau đó bà ấy tự tin ngẩng đầu, nhìn mọi người một lượt: “Bây giờ mọi người đã rõ chưa, đã hiểu chưa?”