Đệ nhất Long tế - A Nặc - Chương 23 Lưu Lan ngớ người
Chương 23: Lưu Lan ngớ người
Nghe thấy lời Lưu Lan nói, Tô Thanh Phong hơi cạn lời.
Thế này mà cũng kết hợp với nhau được?
Anh cũng hơi khâm phục khả năng tưởng tượng của Lưu Lan.
Lý Lăng Phong cũng ngơ ngác.
Tô Thanh Phong còn trộm tiền nữa ư? Lại còn vừa vặn hai trăm nghìn?
Chuyện này…
Anh ta không ngờ số tiền mình chuyển cho đối phương lại vừa khớp với số tiền Lưu Lan bị mất, đúng là trời cũng giúp anh ta!
Bây giờ Tô Thanh Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!
Sau đó anh ta lại nói: “Dì à, cháu chỉ điều tra ra hai chuyện này, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cháu thắc mắc, Tô Thanh Phong tự gây ra tai nạn xe để làm gì?”
Anh ta tự biết đạo lý trong việc này, dù sao trước khi đưa tài liệu cho Lưu Lan, anh ta đã đoán được chắc chắn bà ấy sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta lại giả vờ không nghĩ được sâu xa hơn, đương nhiên là muốn nói cho
Hứa Uyển Đình, anh ta không cố ý nhắm vào Tô Thanh Phong, tất cả dều là Lưu Lan nghĩ.
“Để làm gì? Hỏi hay lắm!”
Lưu Lan tỏ vẻ cao thâm: “Rất đơn giản! Tô Thanh Phong biết sau khi ra tù, Uyển Đình sẽ đuổi cậu ta khỏi nhà họ Hứa, vậy nên tự biên tự diễn vụ tai nạn này, còn cứu Uyển Đình trong vụ tai nạn. Như vậy Uyển Đình sẽ cảm kích cậu ta, không đuối cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa!”
‘Vậy sao anh ta lại biết Uyển Đình sẽ đến đón anh ta ra tù?”
Lý Lăng Phong lại hỏi.
“Đương nhiên là tên này biết Uyển Đình niệm tình cũ, chắc chắn sẽ đến đón mình rồi”.
Lưu Lan không cần suy nghĩ nhiều, sau đó nhìn Tô Thanh Phong: “Tô Thanh Phong, để được ở lại nhà họ Hứa, cậu phải hao tổn nhiều tâm sức thật!”
“Tiếc là cậu không thoát khỏi tầm mắt của tôi được đâu!”
Hai người một người tung một người hứng, sắp xếp cho Tô Thanh Phong rõ ràng.
Hứa Uyển Đình và Hứa Chí Quốc nghe xong đều sửng sốt.
Sau đó nghĩ lạ ỉ, họ thấy tuy Lưu Lan nói hơi quá nhưng hình như cũng rất có lý.
Dù sao logic của bà ấy cũng phù hợp.
Hứa Chí Quốc không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên vớỉ Lưu Lan.
Bây giờ ông ta mới phát hiện người vợ này của mình vẫn có ưu điểm.
Nếu dịu dàng với ông ta hơn một chút thì càng tốt.
Vẻ mặt Hứa Uyển Đình cũng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Thanh Phong hơi nghi ngờ.
Chắc Tô Thanh Phong sẽ không làm vậy đâu.
Bây giờ cô vẫn nhớ hôm đó Tò Thanh Phong đã hy sinh thân mình để cứu cô trong vụ tai nạn xe.
Nếu chuyện này là thật thì cô không biết mình sẽ thất vọng đến mức nào!
Cô nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với Tô Thanh Phong ngay.
“Không ngờ anh lại là người như vậy đấy! Đúng là phụ lòng tốt của Uyển Đình đối với anh!”
Lý Lăng Phong nhìn Tô Thanh Phong, thở
dài.
“Tô Thanh Phong, cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Lưu Lan ngạo nghễ nói với Tô Thanh Phong.
“Mọi người dều nói hết rồi, còn muốn con nói gì nữa?”
Tò Thanh Phong xòe tay, bình tĩnh nói: “Chờ kết quả điều tra của cảnh sát đi”.
Mặc dù suy luận của Lưu Lan rất có lý, nhưng chỉ cần một suy đoán nào đó bị sai thì toàn bộ lập luận sẽ không được thành lập.
Nói cách khác, chỉ cần cảnh sát chứng minh được anh không trộm tiền thì mọi lời Lưu Lan nói đều không đáng tin.
Vì vậy anh không có gì phải lo lắng cả.
“Đã đến nước này rồi còn không thừa nhận. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Lưu Lan tức giận nói: ‘Vậy chờ kết quả điều tra của cảnh sát cho cậu tâm phục khẩu phục đi!”
Bà ấy vừa dứt lời, cửa nhà họ Hứa lập tức có tiếng gõ vang lên.
“Chắc chắn là người của đồn cảnh sát đến thông báo kết quả đấy!”
Lưu Lan vội đi mở cửa.
Quả nhiên có hai cảnh sát đứng ở cửa: “Bà Lưu, đã điều tra ra người trộm tiền của bà rồi!”
Lưu Lan nghe vậy thì hưng phấn nói: “Có phải Tô Thanh Phong không? Mau đưa hắn đi tuyên án đi!”
Cảnh sát hơi cạn lời.
Nếu là Tô Thanh Phong thì bây giờ đã uống trà ở đồn cảnh sát của họ rồi.
Hai người lắc đầu bảo: “Người trộm tiền của bà là người khác!”
Những lời này khiến Lưu Lan ngớ người.
Sao có thể như vậy? Không phải là Tô Thanh Phong ư?
Vậy thì lý luận của bà ấy không được thành lập!
Đến cả Lý Lăng Phong cũng sững sờ.
Tò Thanh Phong không trộm tiền! Vậy những điều mình làm chẳng phải đêu là vô ích sao?
Còn Hứa Uyển Đình thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thanh Phong không làm cô thất vọng!
Nhưng sau đó cô lại lo lắng, nếu không phải Tô Thanh Phong, vậy không phải là Hứa Đào đấy chứ?
“Không thể nào! Không phải Tô Thanh Phong trộm thì còn có thể là aỉ? Có phải các cậu nhầm lẫn gì không?”
Lưu Lan vẫn không thể tin được.
Vẻ mặt hai cảnh sát hơi phức tạp, họ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bảo: “Là con trai Hứa Đào của bà làm, bây giờ cậu ấy đã bị chúng tôi tạm giam”.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người đêu biến sắc.
“Sao có thể là Hứa Đào được? Con trai tôi không thể nào làm chuyện này!”
Trước mắt Lưu Lan tối đen, suýt thì ngất đì.
Một tiếng sau.
Cả nhà họ Hứa và Lý Lăng Phong dều đến đồn cảnh sát.
Lưu Lan cuối cùng cũng được thấy Hứa Đào ở phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Lúc này Hứa Đào bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn, trông rất thảm hại.
Bằng chứng của đồn cảnh sát vốn rất đầy đủ, toàn bộ quá trình thấm vấn lẽ ra nên diễn ra rất suôn sẻ, nhưng Hứa Đào luôn nói mình không trộm mà chỉ lấy, khiến cảnh sát cứ phải dây dưa với cậu ta mãi.
Cuối cùng sau năm tiếng, cảnh sát không ngừng gây áp lực, Hứa Đào mới chịu thừa nhận mình trộm tiền chứ không phải lây, ký tên và lăn dấu vân tay trên kết quả thẩm vấn.
Điều này cũng khiến Hứa Đào suy sụp tinh thần.
“Tiểu Đào, con thế nào rồi?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa Đào, Lưu Lan rất đau lòng.
Trước đó dù người của đồn cảnh sát đã nói Hứa Đào là người trộm tiền, bà ấy cũng vẫn không tin.
Nhưng khỉ cảnh sát đưa ra bằng chứng đầy đủ về việc Hứa Đào trộm tiền và tờ kết quả thẩm vấn có chữ ký của cậu ta, bà ấy mới không thể không tin.
Bây giờ trong lòng bà ấy cảm thây vô cùng hối hận.
Chính bà ấy đã tự tay đưa con trai cưng của mình vào tù!
Hứa Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Lan, vẻ mặt cậu ta lập tức trở nên hung dữ.
“Không phải con chỉ lấy của mẹ hai trăm nghìn tệ thôi sao? Thế mà mẹ còn phải báo cảnh sát bắt con!”
“Mẹ biết con mất mặt thế nào trước mặt nhóm bạn không? Sau này họ sẽ nghĩ về con thế nào?”
“Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ có còn là mẹ của con không? Con muốn làm giám định quan hệ mẹ con với mẹ!”
Hứa Đào kích động nói.
“Tiểu Đào, không phải như vậy, con nghe mẹ giải thích đã!”
“Mẹ tưởng là Tô Thanh Phong trộm nên muốn bắt cậu ta vào tù!”
“Nếu mẹ biết là con thì sao có thể báo cảnh sát được?”
Lưu Lan luôn miệng giải thích.
“Con không nghe, con không nghe, mẹ đi đi, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa!”
Hứa Đào thô lỗ nói, giọng điệu đầy căm
hận.
“Bà Lưu Lan, con trai bà đã bị kết tội trộm cắp, hơn nữa số tiền còn rất lớn nên sẽ phải đối mặt với hình phạt ba năm tù giam”.
Lúc này một viên cảnh sát mang tài liệu đỉ tới.