Điên cuồng vì em - Chương 100
Hoàng Tử Bình đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói chỉ hai người họ nghe thấy: “Hơn nữa, em mệt mỏi thì ai sẽ thỏa mãn tôi chứ?”
“…” Tai Lam Tuyết Giang bắt đầu nóng lên.
Người có thể trêu ghẹo mà không thay đổi sắc mặt như vậy cũng chỉ có anh mà thôi.
Khi trời đã tối, Hoàng Tử Bình rời đi, bà ngoại nói cô
đi với anh.
Sau khi lên xe, Lam Tuyết Giang do dự nói: “Anh Hoàng, anh không cần thường xuyên đến bệnh viện đầu…”.
“Chẳng phải em nói với bà ngoại tôi là bạn trai của em sao? Tôi cũng phải thể hiện một chút chứ.” Khi Hoàng Tử Bình rẽ phải liếc cô một cái, dáng vẻ lười biếng và trêu chọc.
Lam Tuyết Giang muốn nói anh không cần hợp tác như vậy, nhưng cô nghĩ tới nụ cười của bà ngoại thì nuốt xuống.
“Cảm ơn anh…” “Em biết phải cảm ơn tôi thế nào mà.”
Lại nữa rồi, Lam Tuyết Giang không có tiền đồ run rảy.
Cho dù anh nói như vậy nhưng chiếc xe Land Rover màu trắng lại chạy khu chung cư cao cấp, không ngờ anh vẫn đưa cô về nhà.
Xe dừng lại dưới ánh đèn đường, Hoàng Tử Bình nghiêng đầu, khuôn mặt cương nghị trong bóng tối nhưng vô cùng tuấn tú.
Anh đưa tay cởi dây an toàn cho cô:“Em nghỉ ngơi đi, sáu giờ sáng mai tôi đến đón em”
“Sáu giờ sáng” Lam Tuyết Giang nghĩ mình nghe nhầm.
“Đi đi!” Hoàng Tử Bình chỉ nói như vậy. “Ô…” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sáu giờ sáng hôm sau, Lam Tuyết Giang đúng giờ chờ dưới lầu.
Lúc này trời vẫn chưa sáng rõ, đèn pha của chiếc xe Bentley màu đen chiếu vào con đường nhỏ hẹp, có mấy ông cụ dậy sớm tập thể dục đi ngang qua còn đứng lại nhìn một lúc.
Lúc chiếc xe Bentley dừng trước cô mắt thì Lam Tuyết Giang đang há miệng ngáp được một nửa.
Phan Anh ngồi ở phía trước xuống xe mở cửa giúp CÔ.
Lam Tuyết Giang xấu hổ lên xe, ngồi vững vàng bên cạnh Hoàng Tử Bình.
Hoàng Tử Bình đưa tay kéo mũ áo của cô xuống, mái tóc dài chưa buộc lại trên đầu có chút rối loạn, dáng vẻ cô dụi mắt giống như một con sóc nhỏ.
“Buồn ngủ lắm sao?” Anh nhướng mày.
Lam Tuyết Giang lại không nhịn được ngáp: “, một chút…”
“Chỉ có một chút tiền đồ!” Hoàng Tử Bình trêu chọc CÔ.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói thêm một câu: “Đường đi rất dài, em có thể ngủ thêm một lúc.
Lam Tuyết Giang định nói không cần , nhưng anh đã đưa tay nắm chặt vai cô ,
Anh hơi dùng sức , cả người cô bằng ngã xuống đùi anh , sau đó có một làng bàn tay dày đã đầu cô
‘’Chúng ta đi đâu vậy ?’’
” Đến rồi sẽ biết’’
Cô nghĩ thầm còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ đi làm , vẫn còn thời gian nên cô dứt khoát im lặng .