Điên cuồng vì em - Chương 86
Ngày hôm đó ở nhà họ Lam, Hoàng Tử Bình cùng Lam Thiên Hàn lên lầu, ngoài việc bàn bạc chuyện làm ăn trong phòng sách, Lam Thiên Hàn không rõ vô tình hay cố ý nhắc với anh chuyện con gái mình tuổi không còn nhỏ, cùng lúc đó cũng có ý muốn nói với anh, nếu anh đồng ý có thể tác hợp một mối nhân duyên.
Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, từ chối ngay lúc đó.
Hoàng Tử Bình thấy cô xụ mặt xuống, hỏi “Đang nghĩ gì à?”
Lam Tuyết Giang do dự một chút, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi anh không nói với Lam Tâm Như về quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ anh với cô ấy…”
Vừa rồi trong lúc ba người giằng co, Hoàng Tử Bình từ đầu đến cuối không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
Nghĩ đến tình cảnh của mình lúc đó, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Làm gì có chuyện như thế!” Hoàng Tử Bình nhíu mày cắt lời cô, đôi mắt tĩnh mịch kỳ quái nhìn về phía cô, “Không phải em nói không cho cô ấy biết quan hệ của chúng ta sao!”
“Ừm…” Hình như là vậy thật nha.
Lam Tuyết Giang nháy mắt mấy cái, giống như đang nhớ xem mình có từng nói như vậy không.
Buồn bã trong lòng mấy ngày đều được quét sạch sành sanh ngay lập tức.
Hoàng Tử Bình lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, ngậm một điếu vào miệng, dùng tay phải che ngọn lửa màu lam châm thuốc.
Anh hút một hơi, khói trắng liền chầm chậm phun ra.
Lam Tuyết Giang nhìn anh một lúc, lại hỏi, “Anh thật sự không thích Lam Tâm Như à?”
“Nói nhiều thế?” Hoàng Tử Bình híp mắt.
Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn im lặng, bắt đầu len lén vui sướng trong lòng.
Hai ngón tay Hoàng Từ Binh cầm điếu thuốc, tốc độ hút vô cùng chậm, mỗi lần đều cố ý phun khói thuốc vào mặt cô, cho đến tận khi ánh mắt cô có chút mơ màng, “Bà dì đã đi hết rồi sao?”
Lam Tuyết Giang ngượng ngùng gật đầu, “…Ừm!: Cũng đã hơn một tuần rồi, chuyện gì cũng đã qua.
” Tôi bây giờ chỉ muốn ba thứ.’’. Tay Hoàng Tử Bình đặt lên lưng cô
‘’Chuyện gì vậy?’’ Lam Tuyết Giang chớp mắt .
Hoàng Tử Bình phun khói ra một lần nữa về. nhà ăn cơm làm tình.’’
… Lam Tuyệt Giang xấu hề đến mức tại cùng để lên .
Chỉ là nói xong nửa ngày rồi , Hoàng Tử Bình vẫn không có ý định đi.
Lúc này điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên, một giọng nữ cung kính truyền ra:“Tổng giám đốc Hoàng, chuyến bay Thượng Hải khởi hành lúc chín giờ năm mươi, một tiếng nữa lái xe sẽ đến đón anh!”
“Tôi biết rồi.” Hoàng Tử Bình trả lời.
“Anh đây là… định đi công tác sao?” Lam Tuyết Giang ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Hoàng Tử Bình gật đầu. “Anh đi đâu thế?” Lam Tuyết Giang ngơ ngác.
Cô hỏi xong mới nhận ra mình hỏi thật ngu ngốc, nhưng Hoàng Tử Bình vẫn rất kiên nhẫn trả lời, “Thượng Hải.”
“Vậy sao anh còn gọi tôi đến…” “Em nói gì?”
Lam Tuyết Giang bị anh hỏi lại thì đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, nói vòng vo, “Anh… Anh không phải chút nữa sẽ lên máy bay sao?”
“Ừm, không chỉ đi Thượng Hải, lúc về còn phải đến Việt Thanh, ít nhất cũng phải tốn một tuần, không thì mười ngày Hoàng Tử Bình nhìn cô một cái, đáy mắt thâm thúy, “Tôi sợ sẽ nhớ em.”
Lam Tuyết Giang trong lòng như lửa đốt.
Mặc dù anh nói rất rõ ràng, rõ ràng trong năm chữ này ý nghĩa cùng lắm cũng chỉ là nhớ cơ thể của cô, nhưng cô vẫn không thể nào khống chế được nhịp tim
nhộn nhạo của mình, cảm giác giống như một giây sau tim sẽ nhảy ra khỏi cổ họng.
“Cộc cộc cộc!”. Lam Tuyết Giang co Co người, muốn đứng lên.
Hoàng Tử Bình không để cho cô toại nguyện, kéo cô lại trên chân mình như cũ.
Cửa phòng làm việc mở ra, Phan Anh, người vừa mới ra ngoài cùng Lam Tâm Như.
Giống như theo bản năng, Lam Tuyết Giang nhìn nhìn phía sau lưng Phan Anh, sợ Lam Tâm Như lại giống như âm hồn không tan giết đến.
Hoàng Tử Bình mở miệng nói: “Mua được đồ chưa?” “Mua được rồi!” Phan Anh gật đầu. Ngay lập tức móc từ trong túi ra một hộp nhỏ.
Lam Tuyết Giang sau khi nhìn thấy thì xấu hổ đến mức hận không thể đập đầu vào bàn làm việc.
Vậy mà để Phan Anh mua…
“Để đó đi, ra ngoài được rồi.” Hoàng Tử Bình phân việc.
“Ro!” Phan Anh gật đầu lần nữa, lúc quay người đi còn nhìn chăm chăm.