Điên cuồng vì em - Chương 87
Chớp mắt đã biến mất tại cửa văn phòng, cửa phòng đóng sập lại.
Lam Tuyết Giang thu lại ánh mắt, thấy Hoàng Tử Bình dập điếu thuốc trong tay, ánh mắt trầm tĩnh nhưng Con người sáng rực, ngón tay vừa mới kẹp điếu thuốc đã thành thạo mở cúc áo sau lưng cô.
Sau đó là một nụ hôn nóng bỏng. Rất nhanh đã trở nên mãnh liệt.
Không lâu sau, toàn bộ cơ thể của Lam Tuyết Giang mềm nhũn giống như tất cả xương cốt đều bị rút đi.
Đồ đạc trên bàn làm việc đều bị gạt xuống đất, phát ra tiếng lộp bộp, trong lòng cô sợ hãi, nhịn không được run run hỏi: “Thật… ở, ở đây sao?”
Lam Tuyết Giang lúc này cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao anh lại kêu cô đến công ty.
“Còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ khởi hành” Hoàng Tử Bình gõ gõ mặt đồng hồ trên cổ tay trái, vẻ mặt không thay đổi, cúi người hôn cô, “Mặc dù không thể tận hứng, nhưng tôi hứa chắc chắn sẽ thoải mái…”
Lời nói sau cùng bị tiếng xé mở giấy bạc che mất.
Chủ nhật, Lam Tuyết Giang vừa bưng Cốc cà phê lên thì Hoàng Tử Bình đã gọi điện thoại đến.
“Alo?” Cô áp điện thoại vào tai.
Cảm giác như phía bên cô có tiếng nhạc, anh hỏi cô, “Ở đâu à?”
Tôi đang ở quán cà phê gần bệnh viện.” Lam Tuyết Giang để cốc cà phê xuống, thật thà trả lời.
“Một mình?
“Không phải…”
Đi với ai ?
‘’À’’, với một đồng nghiệp’’
Bên kia im lặng một lát , giọng Hoàng Tử Bình cả chút u ám ‘’Lại là nam đồng nghiệp giống chó xù kia sao?’’
Cách anh dùng từ làm Lam Tuyết Giang lũng tùng , Đúng thế . Cô gật đầu nhìn hay người đối diện một chút , lại mở miệng bổ sung .
‘’Nhưng mà …’’
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói điện thoại đã bị dập ngang ,
Lam Tuyết Giang bất đắc dĩ thả lại điện thoại vào túi, phát hiện ra đôi nam nữ đối diện đã bắt đầu nói chuyện với nhau, cô mỉm cười, “Tiểu Ngô, hai người có thể thêm Zalo của nhau, lưu lại cách liên lạc trước đã!”
Hôm nay cô hoàn toàn làm bà mối nha.
Từ chối đồng nghiệp nam cô có chút áy náy, cho nên đem em gái khỏa dưới duy nhất mình quen giới thiệu cho anh ta.
May mắn là hai người vừa gặp đã có vẻ vừa ý nhau, giống như quen đã lâu, trò chuyện cũng rất vui vẻ, Lam Tuyết Giang có cảm giác thành tựu không nhỏ, định đợi thời cơ chín muồi mình sẽ kiếm cớ rời đi, cho hai người họ không gian.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, quản lý quán cà phê đã đến, “Thật xin lỗi cô, tiệm chúng tôi hôm nay không mở cửa!”.
“Vì sao vậy?” Tiểu Ngô đang nói chuyện vui vẻ có chút không vui hỏi.
Quản lý mỉm cười xin lỗi, “Vừa rồi có một khách hàng đã bao cả tiệm này, tiền đồ uống của mọi người đều miễn phí! Một lần nữa xin lỗi mọi người!”
Tuy không tự nguyện nhưng đúng là không còn cách nào khác.
Lam Tuyết Giang cũng chỉ đành rời khỏi quán cà phê, khách hàng còn lại trong tiệm cũng lần lượt ra ngoài, ai ai cũng mang vẻ mặt tò mò khó hiểu.
“Ai mà giàu như vậy nhỉ? “Nghe nói là vị Tổng giám đốc Hoàng nào đó…”
Nghe được mấy lời này, Lam Tuyết Giang để trán.
Lam Tuyết Giang chắc chắn trăm phần trăm đó là Hoàng Tử Bình.
Mặc dù anh không ở Hạ Long, nhưng vẫn ngang ngược bá đạo như cũ.
Cô yên lặng thở dài, tiễn đôi nam nữ được làm mai đi, băng qua đường trở lại bệnh viện.
Chỉ là dọc đường đi, đầu óc cô như bị sâu bay vào, liên tục lặp lại hai chữ “Anh Hoàng”, cho đến khi đi tới thang máy, tình huống này vẫn không tốt lên, cho nên khi cô đi ngang qua một bệnh nhân đang truyền nước thì bị té.
Mới vừa vào phòng bệnh, điện thoại di động lại vang lên.
Lam Tuyết Giang móc điện thoại ra, cũng đã đoán được đó là ai.
Đầu gối vẫn còn đang đau, sau khi cô đứng lên, cố ý không lên tiếng.
“Sao vậy, tâm trạng không vui?”
Giọng nói của Hoàng Tử Bình bên kia có chút biếng nhác, có vẻ như tâm tình không tệ.
Thấy cô không trả lời, hiếm khi không tức giận, chậm rãi nói: “Cà phê thế nào?”